Ý định của hắn là trấn an Dư Phương, sau đó gọi người nhà mang nàng xéo đi, đi ra khỏi cửa trường học, lại xóa hồ sơ, về sau nàng với trường học không có bất kỳ quan hệ nào nữa.
Dư Phương cũng không phải người dễ bị lừa như vậy, nàng lớn tiếng nói: "Không được, thầy phải đem hình phạt sửa đổi, em có thể bị cảnh báo, nhưng không thể bị đuổi học, bằng không em sẽ không muốn sống nữa."
"Dư Phương."
Nghe được có người gọi tên mình, Dư Phương nhìn thấy Lục Dương từ sau lưng Kiều Khải Minh đi ra.
Nhìn thấy Lục Dương.
Sắc mặt Dư Phương không tốt lắm.
Nàng biết rõ quan hệ của hắn với Từ Thi, lần trước Trần Thu Nguyệt vì Từ Thi mà đánh mình, đoán chừng cũng có liên quan đến Lục Dương.
"Ta không muốn gặp ngươi."
Dư Phương gầm thét.
Lục Dương không hề để ý, ngược lại càng đi tới phía trước.
Kiều Khải Minh há to miệng, như muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống.
Lục Dương cười lạnh, nói: "Dư Phương, ngươi cho rằng ngươi có thể áp chế được trường học ư, quá ngây thơ rồi, coi như chủ nhiệm hiện tại đáp ứng ngươi, ngươi cảm thấy ngươi có thể thoải mái tốt nghiệp đại học được sao? Chẳng lẽ bọn họ không đợi được thời điểm ngươi sắp tốt nghiệp, lại cảnh cáo lần nữa, khiến ngươi mất thêm một năm? Cho dù lãng phí thêm một, ngươi có chắc là mình còn ra trường được?"
"Hơn nữa, ngươi có muốn nhảy hay không, thì trong lòng đã có đáp án, có bản lĩnh thì buông tay nhanh đi, có phải chân ngươi hiện tại đang run lên hay không, ta có thể nói cho ngươi biết, từ nơi này nhảy xuống, trừ khi đầu đáp đất thì mới có khả năng chết được, còn lại thì bị biến thành người tàn tật, thiếu tay thiếu chân là chuyện bình thường, cùng lắm là trường học bồi thường cho ngươi ít tiền, xong cũng không quan tâm gì nữa, mà ngươi lại biến thành cả đời phế vật, về sau, thơi gian dài, đến cả nhà ngươi cũng không chịu nổi ngươi nữa."
"À quên, nãy ta nói nhầm, đầu chạm đất ngươi cũng chưa chắc chết đâu, còn có cơ hội sống kiểu người thực vật, điều này cũng không tệ, ha ha a."
"Hiện tại ngươi rời khỏi trường học, có thể quay lại cấp ba, ôn lui ôn tới một phen, coi như là đi ra ngoài làm công, cũng tốt hơn là làm một phế nhân."
“Dư Phương, nếu ngươi nhảy thì nhảy nhanh lên, để cho mấy người khác còn về nhà ăn cơm.”
...
Mỗi chữ mỗi câu, càng làm cho sắc mặt Dư Phương trắng bệch.
Lục Dương nói không sai.
Nàng cũng chỉ bất đắc dĩ mới nghĩ tới biện phát này.
Hiện tại nàng đang rất sợ hãi, thậm trí cũng không dám nhìn xuống dưới, sợ không cẩn thận lại trượt tay rơi xuống, nàng không nghĩ tới, ý nghĩ của bản thân, lại bị Lục Dương đoán đúng toàn bộ.
Điều Lục Dương vừa nói, cũng làm cho nàng chút mờ mịt.
Bản thân mình thật sự quá gây thơ rồi sao?
Coi như có thỏa hiệp được với trường học, có chắc sau này trường học không có động tác nào khác, như vì một lý do nào đó cảnh cáo nàng lần hai, làm nàng bị thôi học một năm hay là....dẫn đến cuối cùng không có bằng đại học, lãng phí bốn năm năm.
Dưới thời điểm nàng thất thần, bị Lục Dương bước nhanh tới, Dư Phương toàn thân vẫn nắm chặt lan can, nhưng cũng không nhảy xuống khi la hét.
Nàng tùy ý bị Lục Dương dùng một tay kéo xuống dưới.
Thân thể hung hăng ngã trên mặt đất.
Dư Phương kêu thảm một tiếng.
Nhưng vẫn chưa xong.
Lục Dương dơ tay lên, đùng một tiếng, ở trên mặt nàng xuất hiện một dấu bạt tại.
"Cái đồ không biết xấu hổ!"
Mắng xong một câu, Lục Dương xoay người rời đi, Kiều Khải Minh cũng sớm vọt tới, đem Dư Phương tâm tình đang kích động gắt gao đè xuống, lần này sẽ tuyệt đối không cho nàng cơ hội thoát thân.
Lục Dương theo tiếng thán phục của mọi người xung quanh mà đi xuống.
Tuy rằng Dư Phương đáng giận, nhưng tội không đáng chết, Lục Dương chỉ cho ả theo nước mắt mà biến mất, không muốn biến mất hoàn toàn khỏi thế giới, bị đuổi học, cũng coi như là biến mất.
Vì sự kiện kia của Từ Thi kiếp trước, trong lòng Lục Dương có một nỗi phiền phức khó chịu, vì vậy hắn mới cho nàng một cái bạt tai, kiếp trước, hắn không biết bênh tình Từ Thi phát triển ra sao, nhưng hắn biết, Từ Thi đi đến một bước đường cùng, có một tay Dư Phương thúc đẩy, nhưng cũng không thể quy về hết cho ả được, dù sao, kiếp này cũng đã bị hắn thay đổi rồi.
"Lục Dương, ngươi là một tên khốn kiếp, ngươi dám đánh ta…"
Dư Phương tê tâm liệt phế mắng chửi.
Vừa ra ngoài.
Từ Thi cùng Trần Thu Nguyệt chạy tới, hai ngươi vừa rồi ở dưới, cũng nhìn thấy một màn Lục Dương cứu người, trong nội tâm hết sức rung động.
Đôi mắt hoa đào của Trần Thu Nguyệt tràn đầy thần sắc kính nể, nàng kinh ngạc nói: "Anh cứu được Dư Phương rồi."
"Cái gì mà cứu được?" Lục Dương lắc đầu: "Chính nàng cũng không có muốn nhảy, anh chỉ cho nàng ta một cái bậc thang đi xuống thôi."
Đám người dần dần tản đi.
Một trận khôi hài, kết thúc.