Trong lòng thì vui sướng nghĩ đến, đợi thời cơ đến sẽ hẹn học muội ra ngoài, đến lúc đó phải đẩy nhanh tiến trình, sớm vượt qua Lý Minh Bác, hoàn thành xong mọi thủ tục.
Quảng Châu, trong một nhà xưởng lắp rắp linh kiện điện tử, tạp âm vang vọng khắp xưởng.
Một nữ nhân gõ cửa phòng vệ sinh.
"Triệu Sảng, đã hơn nửa giờ rồi, ngươi nên đi ra đi, lão Lưu bên kia sắp mệt chết ròi, lãnh đạo có người rất không hài lòng với ngươi rồi."
Buồng vệ sinh mở ra.
Một thân thể có chút mập mạp, một nữ nhân khoản hai trăm câm từ phòng vệ sinh đinh ra, trên tay nàng cầm một chiếc điện thoại.
Nhìn qua.
Có thể thấy đang ở trong một đoạn hội thoại, phía trên ghi chú là Lục Thành, a Siêu.
"Lại trốn ở trong chơi điện thoại phải không."
Nữ nhân gõ cửa nói.
"Đi làm mệt chết đi được, trò chuyện một chút không được à." Nữ nhân lúc nói chuyện, trên má còn run run miếng thịt, tỏ ra bộ dạng vô cùng khó chịu.
Nàng thở dài, tiếp tục nói: "Đợi ta tìm được bạn trai rồi, liền không đi làm nữa, bảo hắn nuôi ta."
"Triệu Sảng, còn ban ngày ngươi đừng có mà nằm mơ."
Đối phương nhịn không được lắc đầu.
Nhìn điều kiện của Triệu Sảng, tốt nghiệp cấp hai, với lại bộ dạng như này, vậy mà còn muốn tìm bạn trai?
Triệu Sảng cười lạnh: "Cái gì gọi là mơ, ta nhìn ngươi có vẻ ghen tị, ta có một tiểu muội bà con xa lên đại học, hai ngày trước giới thiệu cho ta một sinh viên, nhà ở thành phố, nhà có ba căn...Yêu thích ta rất nhiều, nếu không phải nhà hắn có ba căn, ta còn chướng mắt, không có vật chất mà đòi tình yêu."
....
Phòng 504.
Siêu ca nhận lại hồi âm của đối phương, buổi tối nói chuyện tiếp, hắn cảm thấy mỹ mãn, tắt đi QQ.
"Lục ca, xế chiều đi đâu chơi?"
Hôm nay là thứ sáu, nhất ban cùng nhị ban đều không có tiết.
Lưu Lỗi nói: "Đi chơi bóng rổ đi, Lục Dương, rất lâu rồi chúng ta không chơi với nhau một ván."
"Được rồi, được rồi, khi khác đi." Lục Dương lắc đầu: "Ta không chơi được, buổi chiều còn có chút việc bận."
"Vậy được rồi, lúc nào có thời gian thì chơi." Lưu Lỗi cũng không nhiều lời.
Lý Minh Bác sau khi yêu đương, cũng rất ít ở trong phòng, hắn hiện tại bận rộn nhiều việc, ngoài trừ học tập ra, thời gian khác đều phụng bồi bạn gái, Thẩm Yên cũng không tệ, mỗi lúc trời tối đều hỗ trợ ra quầy hàng với hắn.
Nhìn hai người thế này, rất có cơ hội tu thành chánh quả.
Nhìn đồng hồ.
Đã hai giờ chiều rồi.
Lục Dương đi vào vườn khởi nghiệp.
Trong văn phòng, Từ Thi đang nghiêm túc quét dọn vệ sinh, nhìn sàn nhà trơn bóng, Lục Dương xấu hổ không dám đi giày vào, sàn nhà cũng quá sạch rồi.
"Tới lúc nào vậy."
Lục Dương hỏi.
Từ Thi đang ngồi chổm hổm lau sàn nhàm, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn thấy Lục Dương đã đến, nàng cười cười, nói ra: "Mới tới a."
Lục Dương biết rõ nàng nói bậy, mới tới, mới tới mà có thể đem văn phòng quét dọn sạch như vậy à.
Cô nàng này cũng thật là.
Rõ ràng là một tiểu phú bà, mà hoàn toàn không có giác ngộ của công chúa, ngược lại càng ngày càng giống nha hoàn.
"Để ta tới giúp ngươi."
Lục Dương ở bên ngoài, tìm một máy hút khí, đem những nơi Từ Thi lau sạch, một lần nữa hút qua, hai người hoạt động một hồi, cuối cùng cũng đem văn phòng làm sạch sẽ.
Từ Thi trở lại chỗ ngồi của mình.
Lục Dương cũng bật máy tính lên.
Nhìn thấy Cực Phẩm Gia Đinh do Từ Thi vẽ, hắn có chút kinh ngạc nói.
"Nghì hè, ngươi đăng chương đều đặn như vậy sao, không có drop à? Nghỉ hè ngươi không đi chơi à."
Từ Thi suy nghĩ một chút: "Không có đi chơi, hè này mẹ ta quá bận chuyện của công ty, nên thời gian ta toàn ở nhà một mình, ngoài trừ quét dọn vệ sinh, chính là vẽ tranh, bây giờ còn dư một ít bản thảo, song học kỳ này lại nhiều môn quá, thời gian vẽ tranh giảm đi rất nhiều, ta không biết bản thảo còn lại đủ sài không."
"Không có việc gì, đăng chương chậm cũng được, đừng quá cực khổ, ta cũng không phải nhà tư bản không có lương tâm, hơn nữa, tiền bây giờ ngươi kiếm được, cũng đủ để mua trả góp một căn phòng nhỏ ở Lục Thành rồi, tiền sinh hoạt cho bốn năm đại học thì dư, ngươi còn khổ cực như vậy làm gì?"
Từ Thi cười cười.
"Không có khổ, thời điểm vẽ tranh, ta rất vui vẻ."
Từ Thi tỏ ra thích thú.
Vậy đây đại khái chính là giai đoạn đam mê chuyển thành nghề nghiệp.
Hồi tưởng lại bản thân lúc đầu viết sách, cũng không phải thế này sao? Tuy nhiên, loại cảm giác này sau khi bị chịu nhiều áp lực, cũng không còn giữ được lâu.
Vì có thể kiếm tiền, sớm trả hết nợ vay mua phòng, kết truyện hắn căn bản cái gì cũng ghi, kịch bản nào cũng viết, chỉ có thể kiếm được tiền, dù buồn nôn đến đâu, hắn cũng nén để viết ra.
Về sau, hắn đổi nghề sang làm biên kịch mới đỡ hơn một chút.
Hắn mới bắt đầu nghiêm túc viết một quyển tiểu thuyết truyện xưa.
Ví dụ như, trọng sinh về thơi tám quốc....
Lục Dương lại kiểm tra xếp hạng trang web.
Lưu lượng truy cập vào Csite vẫn chiếm hạng đầu, đem Asite, B site đè xuống phía dưới, hoặc có thể nói, hai trang web kia không còn cùng một đẳng cấp với CCilicili.
Lục Dương mở ra trang web Bilibili tương lai.
Nhưng mà, đọc xong dòng thông báo, Lục Dương bất ngờ không thôi, bởi vì đối thủ tương lai lớn nhất của hắn, vậy mà bị Csite thu mua rồi.
"Bởi vì sever sắp đến kỳ hạn, nên trang web chỉ có thể vận hàng đến ngày hai mươi tháng chín, đến lúc đó, mọi dữ liệu anime, manga,... sẽ được chuyển đến CCilicili, mọi người có thể truy cập vào CCilicili để tìm hiểu, cảm ơn mọi người đã ủng hộ cho tới tận ngày hôm nay, cảm ơn..."
"Tính huống gì vậy?"
Tay cầm con chuột của Lục Dương run lên, đối thủ lợi hại về sau, cứ như vậy mà đóng cửa, hơn nữa, còn đem kho số liệu đồng bộ lên trang web của bản thân mình.
Ta làm chủ tịch sao không biết chuyện này?
Dưới ánh mắt hồ nghi của Từ Thi, Lục Dương rời khỏi phòng làm việc, đi tìm Lữ Tiểu Vũ.
Trong văn phòng.
Lữ Tiểu Vũ rất kỳ quái, nói: "Mấy chuyện nhỏ nhặt thế này, còn cần phải cùng ngươi thương lượng sao?"
"Việc nhỏ? Ách, đúng là việc nhỏ thật..."
Bây giờ Bsite đúng là nhỏ thật, một ngày lưu lượng truy cập cũng chỉ một hai vạn, so sánh với lưu lượng không lồ của Csite, thì quả thực không coi vào đâu.
Lục Dương thần sắc quái dị, nói: "Ngươi bỏ ra bao nhiêu tiền?"
Lữ Tiểu Vũ duỗi hai ngón tay, nói ra: "Hai mươi vạn, mua toàn bộ dữ liệu của đóng gói của bọn họ luôn, hơn nữa còn được tăng thêm mấy nghìn người dùng trung thành."
"Ngươi trâu."
Lục Dương dơ lên một ngón tay cái, hắn cũng không biết nên nói gì cho phải.