Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 501: Một Trận Khôi Hài (1)




Đùa thật đấy, hay chỉ để hù dọa người khác?

Lục Dương cũng không xác định.

Nhưng theo dự đoán của hắn, Dư Phương giống như là đang giả bộ hơn, bình thường người ích kỷ luôn rất quý giá mạng sống của mình vô cùng, chỉ sợ lần này ả ta sài biện phát này, để bức bách nhà trường thu hồi quyết định đuổi học.

Không thể không nói.

Cách làm này rất thông minh.

Nếu xử lý thỏa đáng, rồi đổi đến một trường học tốt hơn, có lẽ còn được thi lên nghiên cứu sinh, điểm không tốt duy nhất, là bạn học ở trường học sẽ khinh bỉ, xa cách...

Nhưng Dư Phương sẽ quan tâm mấy chuyện này sao?

Hiển nhiên là không quan tâm rồi.

Lầu sáu coi như cũng cao, nhìn cũng không quá rõ, nhưng thân thể Dư Phương vẫn hướng vào phía trong nhiều hơn, tương đối an toàn, không đến mực bị gió thổi xuống, hơn nữa hai tay nàng còn nắm vô cùng chặt.

Hoàn toàn không giống chút nào ngươi coi rẻ mạng sống bản thân cả.

Nói thật.

Coi như Dư Phương thật sự nhảy xuống, rơi vỡ đầu chảy máu, đối với Lục Dương mà nói, cũng không có tâm lý gánh nặng, hắn chỉ bắt nàng rời khỏi trường học, coi như có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng là do ả ta tự chọn.

Nhưng nếu mà thực sự như vậy, tâm lý của Từ Thi với người các chỉ sợ lưu lại ân hận.

Dù sao ả ta cũng đi Từ Thi để cầu xin tha thứ, sau đó bị từ chối mới làm như vậy, do dù là Dư Phương tự làm tự chịu, nhưng trong nội tâm, cũng sẽ sinh một số bất khuất.

"Lục Dương.'

Trần Thu Nguyệt cùng Từ Thi đi tới.

"Lục Dương, làm sao bây giờ?"

Từ Thi tỏ ra rất lo lắng, trong lòng bàn tay xuất hiện đầy mồ hôi.

"Cái gì mà làm sao? Cái này là do quyết định của ả, không có quan hệ tới hai ngươi."

Lục Dương nhíu mày.

"Thế nhưng mà."

Từ Thi ngẩng đầu lên nhìn.

"Không có nhưng nhị gì ở đây hết, ngươi đừng có mà nghĩ nhiều, không có việc gì."

Lục Dương hướng phía xa xa nhìn nhìn, đã lâu như vậy rồi, khẳng định bên phía trường học cũng nhận được tin tức.

Rất nhanh.

Lục Dương nhìn thấy Kiều Khải Minh vội vàng chạy tới.

Cùng đi theo với hắn, còn có một ít lãnh đạo.

"Nguyệt Nguyệt, em đi cùng với Từ Thi, ở lại nơi nay, nhớ đây, đừng có đi lung tung.”

Lục Dương nhìn Trần Thu Nguyệt nói ra.

Bị Lục Dương gọi mình là Nguyệt Nguyệt làm cho Trần Thu Nguyệt cảm thấy có chút nghe không quen, nhưng nàng vẫn nhẹ gật đầu, hiển nhiên Từ Thi không thích hợp lộ diện.

Nhìn Từ Thi vẫn còn đang khẩn trương, Lục Dương nói ra: "Không cần phải lo lắng, tầng sáu cũng không cao, phía dưới còn có vườn hoa, coi như rớt xuống, tỉ lệ tự vong cũng rất thấp, hơn nữa ta còn có cảm giác, ả ta đang làm mau đấy."

Từ Thi nhẹ gật đầu.

Bên này, người xem càng ngày càng nhiều, đã tạo thành hoàn cảnh giao thông bế tắc, cũng may mắn, thời điểm này không có Tóp Tóp, Weibo cũng chửa thịnh hàng, bằng không đã có chục cái video live stream rồi.

Kiều Khải Minh đã đi đến, đi cùng với hắn còn có giáo viên phòng giáo vụ, còn có mấy bảo vệ khác.

Lục Dương đi tới, kêu một tiếng đạo viên.

Nhìn thấy Lục Dương, Kiều Khải Minh có chút lo lắng, nói ra: "Làm sao lại thành cái dạng này."

"Không rõ ràng lắm."

Lục Dương lắc đầu.

Hắn không có nói sự tình ở phòng Trần Thu Nguyệt.

Chủ nhiệm Nghiêm Minh ngẩng đầu nhìn nhìn, sắc mặt cũng không tốt lắm, nói ra: "Trước gọi cho đội phòng cháy chữa cháy, sau đó chúng ta đi lên nhìn xem."

Kiều Khải Minh vội vàng đi qua một bên gọi đến số phòng cháy, xong đó theo đám người đi vào ký túc xá, Lục Dương cũng vội vàng đi theo.

Lên tầng sáu, cũng có không ít người, ngoài trừ sinh viên vây xem ra, còn có dì quản lý ký túc xá. Đáng thương cho dì, đã hơn năm mươi tuổi đầu rồi, còn phải hoang mang sợ hãi, lo lắng đi lui đi tới, nhìn thấy đám người Nghiêm Minh đi đến, vội vàng chạy tới, nói ra: "Lãnh đạo, làm sao bây giờ, tôi đã khuyên cả buổi rồi, mà cô nữ sinh này không nghe lời a."

Một đám người đi lên sân thượng.

Nhìn thấy có người đi tới, Dư Phương có chút khẩn trương hét.

"Các ngươi đừng có tới đây."

Kiều Khải Minh lớn tiếng nói: "Dư Phương, em còn trẻ như vậy, sao lại nghĩ dại dột như thế?"

"Đạo Viên, em vất vả học tập chục năm mới thi lên đại học, hiện tại nhà trường còn muốn đuổi học em, nếu vậy, mọi nỗ lực em bỏ ra đều uổng phí cả, em không muốn sống nữa." Bộ dạng Dư Phương đau buồn: "Em biết là em sai rồi, nhưng em hứa mình sẽ sửa sai, em đã hứa như vậy rồi, vì sao một chút cơ hội cũng không cho."

Nghe nói như thế, Lục Dương nhíu nhíu mày.

Rất rõ ràng.

Dư Phương đang đưa ra điều kiện.

Nàng không muốn bị đuổi học.

Sắc mặt Nghiêm Minh không tốt lắm, hắn là một chủ nhiệm, không nghĩ tới lại bị một sinh viên uy hiếp, song hắn cũng không phải dân bảo thủ, nói ra: "Sự tình xử phát chúng ta có thể nói lại sau, em xuống trước đi dã."