Trần Thu Nguyệt cực kì thông minh.
Nghe được lời nói của Dư Phương, nàng lập tức hiểu vì sao Từ Thi bị điểm 0 môn cấu trúc dữ liệu.
Nàng mở to hai mắt nhìn.
"Dư Phương, là ngươi ăn trộm bài thi của Từ Thi."
Trần Thu Nguyệt không nghĩ tới, lá gan của Dư Phương lại to như vậy, đến cả loại chuyện này cũng dám làm. Nàng hầu như có thể khẳng định là chuyện này, bằng không thì không có cách nào giải thích cho tình cảnh Dư Phương hiện tại.
Hứa Dung Dung vốn còn tưởng Dư Phương có bị bênh tâm thần hay không, chạy tới phòng các nàng cầu xin Từ Thi tha thứu, nghe được Trần Thu Nguyệt xong, cũng hiểu ra điều gì.
Nguyên lai chuyện này lại do Dư Phương làm sao?
Tiện nhân này cũng quá âm hiểm đi!
Mà điểm mấu chốt nhất là.
Người nào đem Dư Phương tìm ra?
Hay là Lục Dương....
Hứa Dung Dung nhớ lại, thời điểm năm nhất cũng xảy ra một chuyện tương tự, một người bạn cùng phòng của Lục Dương bị mất tiền, chính hắn cũng là người tìm trở về, lần này cũng là do hắn làm sao
"Không sai, là ta làm, lúc đấy ta bị ma sui quỷ ám mới làm như vậy, Từ Thi ta thực sự xin lỗi ngươi, ngươi có thể đi phòng giáo vụ nói giúp ta một chút được không, trường học sắp khai trư ta rồi."
Dư Phương khóc lên.
Thời điểm này.
Nàng cũng không phách lối giống như trước nữa.
Nhìn bộ dạng đáng thương của Dư Phương như vậy, Từ Thi có chút không đành lòng, song, nàng chưa kịp lên tiếng, Trần Thu Nguyệt đã nói: "Từ Thi, ngươi đừng quản chuyện này."
Nói xong.
Nàng trừng mắt nhìn Dư Phương, nói ra: Dư Phương, da mặt của ngươi cũng dày thật đó, ngươi trộm bài Từ Thi làm nàng bị điểm 0 môn cấu trúc dữ liệu, bây giờ lại nói Từ Thi đến xin tha cho ngươi, nào có chuyện tốt như vậy, cút đi, đừng có ở trong phòng chúng ta khóc tang nữa, loại người như ngươi bị đuổi học là đáng đời."
"Trần Thu Nguyệt, đây cũng không phải chuyện của ngươi, ngươi đừng có quản." Dư Phương cãi lại.
Trần Thu Nguyệt lạnh giọng nói ra: "Sao lại không phải chuyện của ta, Từ Thi là muội muội của ta, hơn nữa, đây còn là phòng của ta, cút đi nhanh lên, phòng chúng ta không đón chào ngươi."
Nói xong.
Nàng còn đẩy Dư Phương ra ngoài.
Dư Phương lảo đảo lui về sau hai bước.
Nàng còn không chịu từ bỏ, tiếp tục nói: "Từ Thi, van cầu ngươi, nếu như bị trường học đuổi học, ta cũng không muốn sống nữa, chúng ta ít nhất cũng là bạn học, ngươi hãy giúp ta lần này, ta thề, lần sau nếu như nhìn thấy ngươi sẽ đi đường vòng."
Bởi vì vừa vặn thời gian tan học.
Động tĩnh lại lớn như vậy, nên hấp dẫn không ít người ngoài tới vây xem.
Nghe được Dư Phương nói vậy.
Tất cả mọi người đều giật mình.
"Dư Phương nói gì vậy, sao lại chạy tới phòng Trần Thu Nguyệt? Không phải hai bên đối đầu nhau sao?"
"Hình như là đến tìm Từ Thi."
"Dư Phương nói trường học muốn đuổi học nàng, đây là sao vậy?"
"Ta cũng vừa mới đến, ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai?"
...
Ngoài cửa, từng tiếng nghị luận nhỏ giọng vang lên, song mọi người cũng chỉ nghe được đại khái, không biết xảy ra chuyện gì.
Nhân duyên của Dư Phương cũng không tốt lắm.
Bình thường hay lấy cớ truê chọc người khác, lại ưu thích chiếm tiện nghi, nên ngoài trừ hai người bạn cùng phòng ra, thì những người khác đối với nàng cũng không có hảo cảm gì, cũng không có ai tới an ủi.
Bị Trần Thu Nguyệt cùng Hứa Dung Dung cản chở phía trước.
Dư Phương không cách nào tiếp xúc chính diện được với Từ Thi.
Thậm trí biết rõ Từ Thi sắp mền lòng, Trần Thu Nguyệt còn đẩy Từ Thi ra ban công, còn đóng cửa lại, Từ Thi không vào được, chỉ có thể ở ngoài ban công, trơ mắt nhìn vào tấm cửa sổ, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn.
Một lát sau, nàng cầm điện thoại của mình, gọi điện thoại cho Lục Dương.
"Dư Phương đến phòng của ta rồi."
Từ Thi nhỏ giọng nói ra.
"Tới làm gì?"
Lục Dương lạnh giọng.
Từ Thi nói: "Nàng hình như bị trường học đuổi rồi, tới cầu xin ta giúp đỡ."
"Ngươi đừng có mà mềm lòng, ta phải tốn nhiều sức lắm, mới tìm được người trộm bài thi của ngươi, ngươi đừng có mà giúp nàng, lại uổng phí tâm sức của ta."
Trong điện thoại Lục dương nói ra.
Nói xong, còn nhấn mạnh một câu.
"Biết chưa?"
"Ừ, ta biết rồi."
Từ Thi nhỏ giọng nói.
"Dư Phương đi rồi sao?"
"Vẫn chưa, nhưng bị Trần Thu Nguyệt cùng Hứa Dung Dung cản lại rồi."
"Vậy được, bất kể thế nào, ngươi cũng không được đồng ý, nếu có chuyện gì, cứ gọi điện thoại cho ta..."
Vườn khởi nghiệp, trong văn phòng.
Lữ Tiểu Vũ đang dùng cơm ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy Lục Dương cúp điện thoại, nói ra: "Người nào gọi vậy?"
"Bạn học."
Lục Dương mở phần cơm của mình ra, lại chan vào một chúp nước cảnh, đây là đồ ăn hắn mới ngoại từ ngoài tới xong, ngoài trừ cơm xường ra, còn có phần cá sốt cà chua ưu thích của Lữ Tiểu Vũ.
"Dừng."
Lữ Tiểu Vũ hứ một cái, liền chuẩn xác phụt một cái xương cá ra, khinh thường nói: "Ngươi tưởng là ta tin à."
"Thích thì tin, không thích thì thôi." Lục Dương đem phần cơm còn lại mấy miếng của mình ăn hết, sau đó nói:"Bạn học Tiểu Vũ, hiện tại ta đã mời khác rồi, ngươi có thể tôn trọng ta hơn một xíu được không?"
"Ta cũng không phải dễ thu mua như vậy."
Lữ Tiểu Vũ cười cười.
Lại vui vẻ gắp một miếng thịt cá, đặt vào trong bát của mình.
Một dĩa cá xào cà chua lớn như vậy, Lục Dương cũng không đụng tới một miếng a, toàn bộ đều là của nàng, vui quá...
Cá có rất nhiều xương, cần phải ăn từ từ mới được, Lục Dương cũng không rảnh như vậy, hắn không quản Lữ Tiểu Vũ nữa, ợ một tiếng, sau đó rời khỏi văn phòng, nghĩ đến cuộc gọi vừa rồi của Từ Thi.
Không nghĩ đến Dư Phương lại vô sỉ như vậy, trộm bài thi của Từ Thi rồi, làm cho nàng phải thi lại, không được học bổng, vậy mà bây giờ lại vắt mặt dày tới cầu xin Từ Thi giúp đỡ.
Cũng may là có Trần Thu Nguyệt ở đó.
Bằng không.
Từ Thi mền lòng như vậy, sẽ đáp ứng nàng ta.
Nha đầu ngốc này, căn bản không biết cái gì gọi là nhân tâm hiểm ác, lấy ân báo oán, suy nghĩ một chút, Lục Dương cảm thấy lần này hành động rất hay, Dư Phương này, nhất định phải để biến khỏi trường học, tuyệt đối không thể để xay ra bất cứ điều gì ngoài ý muốn.
Loại thuốc súng tùy thời có thể nổ này, tuyệt đối không thể lưu lại bên người Từ Thi, nghĩ đến bài báo mới đọc gần đây "Nữ Nhân Đố Kỵ Có Thể Phá Hủy Một Quốc Gia."
Ý tưởng làm Dư Phương biến mất của Lục Dương càng thêm mãnh liệt.
Móc ra một tờ giấy lau miệng trong túi áo, xong rồi lấy ngón tay bắn vào thùng rác, Lục Dương ngồi thang máy đi xuống tầng, định tới ký túc xá nữ sinh xem cho náo nhietj.
Thời điểm hắn mới đi qua siêu thị lão Chu, Từ Thi lại gọi tới lần nữa.
Lão bản siêu thị cũng nhìn thấy hắn, vẫy vẫy tay, Lục Dương hướng vế phía lão bản gật đầu, sau đó nhấn nghe điện thoại, đặt ở bên tai.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói bối rối của Từ Thi: "Lục Dương, không tốt, không tốt rồi, Dư Phương muốn nhảy lầu."
"Cái gì!!!."
Lục Dương ngây ngẩn cả người.
Hay do ảnh hưởng của mình, nên kiếp trước kiếp này đổi lại với nhau, song, rất nhanh hắn liền bình tĩnh lại, cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.
Hắn nói vào trong điện thoại: "Ngươi cùng Trần Thu Nguyệt đi chung một chỗ, đừng có tách nhau ra, cũng không cần tham gia náo nhiệt làm gì, đợi đó, ta tới ngay đây."
Nói xong.
Lục Dương hướng phía ký túc xá khu bảy chạy đến.
Lão bản siêu thị thấy Lục Dương nghe điện xong, vốn còn muốn tâm sự vài điều, không nghĩ Lục Dương lại vội vàng đi mất, ông lắc đầu, quay trở lại quầy thu ngân, nhìn giá cổ phiếu trên máy tính....
Chỉ mất hai phút, Lục Dương đã tới ký túc xá nữ sinh khu bảy.
Ở đây.
Đã vây quanh rất nhiều người, đa số đều là sinh viên, có một ít người trên tay còn mang theo hộp cơm, hầu như đều ngước cổ lên nhìn, rồi nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Tòa nhà ký túc xá tổng cộng có sáu tầng, nay, Dư Phương đang đứng trên sân thượng tầng sáu, ngồi ở giữa lan can bảo hộ, nửa ở bên trong, nửa chân đung đưa ở bên ngoài, giống như có thể tùy tiện rơi đùng xuống dưới.
Bốn phía thỉnh thoảng truyền đến thanh âm hô nháo.