Thời điểm khoảng cách tan học còn hai phút, Kiều Khải Minh đi tới cửa sau phòng học.
Một nam sinh đang ngồi cửa sau chơi điện thoại, đột nhiên cảm giác bản thân bả vai của mình có người vỗ, nhìn lại, thiếu chút nữa đem mình dọa chết.
"Phụ đạo viên."
Nam sinh có chút khẩn trương, vội vàng thu hồi điện thoại.
Kiều Khải Minh giống như không nhìn thấy hắn chơi điện thoại, nói ra: "Gọi Dư Phương, bảo nàng đi ra ngoài."
Dù sao vẫn còn thời gian lên lớp, Kiều Khải Minh cũng không muốn kinh động những người khác.
Về phần chơi điện thoại trong lớp, ở đại học là chuyện bình thường, Kiều Khải Minh cũng không rảnh đi quản mấy chuyện này.
Nam sinh vội vàng nói người bên cạnh mình.
Mấy người truyền lời nhau.
Rất nhanh đã tới phía bên cạnh Dư Phương.
"Dư Phương, thầy hướng dẫn gọi ngươi ra ngoài."
Dư Phương cùng bạn mình nhìn thoáng qua cửa sổ, phát hiện phụ đạo viên ở bên kia, Dư Phương có chút kinh ngạc nói.
"Phụ đạo viên đến đây làm gì?"
Dư Phương có chút mờ mịt.
Nàng căn bản không biết, chuyện mình làm đã bị phát hiện.
Bạn cùng phòng ở bên cạnh nói: "Không biết, có lẽ về vấn đề học bổng, ngươi đi qua sẽ biết."
Dư Phương đứng dậy, từ cửa sau đi ra ngoài.
Đến cửa.
Kiều Khải Minh cũng không nói gì, chỉ nói một câu: "Đi theo tôi."
Điều này làm Dư Phương có chút cảm giác hoang hoảng.
Từ tầng ba đi xuống tầng hai, lại xuống tầng một, Dư Phương nhịn không được mà hỏi: "Đạo viên, chúng ta đi đâu vậy?"
"Phào giáo vụ."
Dư Phương lập tức có một loại cảm giác không ổn, tại sao phải đi phòng giáo vụ, hay là chuyện kia của nàng làm, bị phát hiện ra rồi?
Không thể nào.
Dư Phương cảm thấy có chút vớ vẩn.
Lúc ấy nàng đã xác nhận, trong văn phòng không có một ai, làm sao có thể bị phát hiện.
Hơn nữa.
Chuyện này đã trôi qua hai tháng.
Cho dù có đầu mối gì, cũng không có khả năng bị phát hiện.
Thoáng ổn định lại tâm trạng.
Dư Phương cho rằng, hẳn là những chuyện khác, hay là học kỳ trước mình sử dụng đồ điện không hợp pháp ở trường?
Đến trước cửa phòng giáo vụ.
Kiều Khải Minh nhìn Dư Phương một chút, sắc mặt hắn có chút không tốt: "Dư Phương, nếu như lãnh đạo có hỏi điều gì, em phải trả lời thành thật, không nên giấu giếm."
Dù sao cũng là học sinh của mình, Kiều Khải Minh nhịn không được phải nhắc nhở vài câu.
Cái thái độ nghiêm túc này, làm cho tâm tình của Dư Phương lại lần nữa khẩn trương.
Tiến vào phòng giáo vụ.
Mấy lãnh đạo đều ngồi ở trong.
Dư Phương phát hiện ra, trong đó có một nam nhân hơi mập mới vào cửa đã nhìn chằm chằm vào nàng, người này chính là chủ nhiệm phòng giáo vụ Nghiêm Minh, được xưng là Nghiêm Đồ Tể, thời kỳ năm nhất, ở ký túc xá của nàng, cũng có một người sử dụng nồi nhỏ, chính bị Nghiêm chủ nhiệm này thu đi.
"Nghiêm chủ nhiệm, người đã đưa đến."
Kiều Khải Minh nói một câu, liền đứng ở bên cạnh.
Nghiên Minh nhẹ gật đầu, nhìn Dư Phương trực tiếp mở miệng nói ra: "Năm trước ở kỳ thi cuối kì, em có tới văn phòng trôm bài thi hay không?'
Nghe được Nghiêm Minh mở miệng, trực tiếp nói ra chuyện này, Kiều Khải Minh chỉ có thể âm thầm lắc đầu.
Sắc mặt Dư Phương chuyển sang hơi trắng.
Nàng không nghĩ tới vậy mà là chuyện này.
Làm sao có thể như vậy được?
Tại sao lại có người biết?
Dư Phương giả bộ trấn định, nói ra: "Nghiêm lão sư, em không biết thầy đang nói gì, em không có trộm bài thi của bạn học."
"Không có trộm, hay lắm, hahaha, em còn không chịu nhận sao?" Nghiêm Minh cười lạnh vài tiếng.
Dư Phương cắn răng, quyết tâm đến chết cũng không nhận, nàng nói ra: "Lão sư, em không biết bạn học nào lại ác ý tố cáo em, nhưng chuyện này không phải em làm."
Nghiêm Minh hừ một tiếng.
"Em có biết trong phòng giáo viên có camera hay không?"
Sắc mặt Dư Phương trắng bệch.
Nàng thật sự không biết chuyện này.
Văn phòng giáo viên, nàng cũng không đi qua mấy lần, lần trước đi qua cũng chỉ đưa bài dùm.
"Trưa ngày hai mươi lăm tháng sáu, mười hai giờ một phút, em có đưa bài thi đến văn phòng 107, thấy trên bài La Lão Sư có bài thi lớp khác, liền ở đó tìm bài thi của Từ Thi, sau đó vò thành một cục, bỏ vào trong túi mang đi, thầy không nói sai chứ?"
Nghiêm Minh một bên tự thuật, một bên xoay màn hình máy tính lại.
Phía trên đang phát một đoạn video Lục Dương cắt ra.
Nhìn thấy hình ảnh của mình trong video, toàn thân Dư Phương run lên, sắc mặt giống như bột mì, nàng không nghĩ tới, văn phòng giáo viên lại có máy camera, hơn nữa còn lưu trữ lại bằng chứng.
Mấu chốt nhất, là có người tới phòng bảo vệ lấy được video.
"Em...em..."
Dư Phương không biết nói gì.
Bằng chứng như núi.
Hết đường chối cãi.
Bản thân bây giờ giải thích cái gì cũng chỉ là phí công.
Nàng cũng hiểu tại sao ở cửa ra vào, phụ đạo viên lại nói như vậy, nếu như mình chủ động thừa nhận lỗi sai, có thể giảm nhẹ tội một chút, làm sao bây giờ.?
Nghiêm Minh lạnh lùng nói: "Nếu không muốn người khác biết, trừ khi mình đừng làm, Dư Phương, em ăn cắp bài thi của bạn học, ác ý làm cho bạn học bị rớt tín chỉ, tình tiết đặc biệt ác liệt, thầy quyết định dựa theo quy định gian lận của nhà trường mà xử lý, liên hệ phụ huynh của em, tận lực trong ba ngày, hoàn tất mọi thủ tục đuổi học."
Đuổi học!!!
Dư Phương không nghĩ tới lại nghiêm trọng như vậy.
Nàng vốn chỉ muốn cho Từ Thi một bài học mà thôi, không nghĩ tới bản thân mình lại bị đuổi học, dưới tình thế cấp bách, nước mắt nàng chảy ra, liền vội vàng cầu xin tha thứ: "Nghiêm chủ nhiệm, Nghiêm lão sư, em sai rồi, em cũng không dám làm nữa, em năm nay cũng năm hai , không thể bị đuổi học được, van cầu thầy cho em thêm một cơ hội đi."
Nhìn thấy Nghiêm Minh thờ ơ.
Dư Phương lại đem lòng ký thác vào phụ đạo viên Kiều Khải Minh, bắt lấy cánh tay Kiều Khải Minh, nói ra: "Phụ đạo viên, em thật sự sai rôi, là tâm tư đố kị của em quá mạnh mẽ, ghen ghét Từ Thi học giỏi, nên mới làm ra mấy chuyện ngu xuẩn thế này, em sẽ đi xin lỗi nàng, mong nàng tha thứ, thầy giúp em đi mà."
Kiều Khải Minh nhíu nhíu mày, thở dài, nói ra: "Nghiêm chủ nhiệm, thầy xem.."
"Chuyện này không cần phái nói nữa, nếu như mỗi học sinh đều như vậy, có lỗi đều được xin tha, thì quy định nhà trường còn đặt ra làm gì nữa, trường học có quy định của trường học, nếu không muốn thì đừng có vi phạm."
Nghiêm Minh trực tiếp cự tuyệt Kiều Khải Minh, không cho chút mặt mũi nào.
Hắn là chủ nhiệm phòng giáo vụ, ở trong trường cũng thuộc nhóm lãnh đạo cấp cao, một phụ đạo viên trước mặt hắn cũng không thể có ý kiến, huống chi, chuyện này đã có phía trên đánh tiếng, phải xử lý thật nghiêm túc.
Kiều Khải Minh bất đắc dĩ rút tay ra, nói:" Dư Phương, chuyện này em làm không đúng, đối với xử phạt của em, thầy cũng không thay đổi được, xấu hổ..."
Nói xong, hắn nhìn Nghiêm Minh, nói ra: "Nghiêm chủ nhiệm, tôi đi trước."
"Ừ."
Nghiêm Minh gật đầu.
Kiều Khải Minh quay người rời đi, cũng không nhìn Dư Phương lần nào.
Dư Phương ở trong phòng giáo vụ khẩn cầu cả buổi, song điều đó cũng không làm dao động được Nghiêm Đồ Tể, thậm trí ở trước mặt nàng, còn gọi điện cho cha mẹ Dư Phương, thông báo chuyện này.
Biết rõ không thể thay đổi, Dư Phương hấp tấp vội vàng quay về ký tú xá.
Leo lên tầng năm.
Nàng vội vàng đi vào phòng của Từ Thi.
Đẩy cửa ra.
Trần Thu Nguyệt đang nói chuyện với bạn, nhìn thấy Dư Phương đẩy cửa xông vào, thì có chút kinh ngạc, bởi vì thời điểm khai giảng, nàng vì chuyện của Từ Thi mà xung đột với Dư Phương nên hai bên không có chút gì lui tới, mặc dù cả hai ở cùng một kỳ túc xá.
Nhìn thấy bộ dạng hấp tấp của Dư Phương, giống như muốn ăn thịt người vậy, Trần Thu Nguyệt đứng dậy, đứng trước mặt Từ Thi, sắc mặt không tốt, nói: "Dư Phương, ngươi vào phòng của chúng ta làm gì."
Hứa Dung Dung cũng đứng lên, nhìn chằm chằm vào Dư Phương.
Dư Phương cũng chẳng quan tâm mấy chuyện này.
Đi đến trước vài bước, đối điện với Trần Thu Nguyệt, nhìn Từ Thi ở sau lưng, khẩn cầu nói.
"Từ Thi, ta sai rồi, thực sự xin lỗi, trường học sắp đuổi học ta rồi, nể tình trước kia chúng ta ở cùng phòng với nhau, ngươi giúp ta một lần được không?"