Lục Dương cũng không tỏ ra cao hứng.
Nhìn sắc mặt của hắn bây giờ có vài phần âm trầm cùng nguy hiểm.
Con tiện nhân này, thật đúng là một tai họa, nghĩ đến tình cảnh bi thảm kiếp trước của Từ Thi, Lục Dương đối với nữ nhân tên Dư Phương này, càng thêm vài phần chán ghét.
Hầu như có thể khẳng định, bi kịch kiếp trước của Từ Thi, khẳng định có liên quan đến Dư Phương có tâm tư đố kị này, tuyết đối không sai được.
Từ Thi bây giờ cũng không ở cùng ả ta nữa rồi, cũng không học chung lớp, cũng không có lợi ích, không nghĩ tới lại làm cái loại chuyện này, như này chỉ có thể dùng hai chữ độc ác để hình dung.
Nhưng, lúc này đây, Lục Dương đã có bằng chứng ở trên tay.
Sẽ không cho ả ta bất kỳ cơ hội nào nữa.
Đánh rắn phải đánh dập đầu.
Loại tai họa này, lần này phải đẩy Dư Phương biến mất khỏi cuộc đời của Từ Thi, tuyệt đối sẽ không cho ả ta bất kì cơ hội nào nữa.
Lục Dương đem video quá trình từ lúc Dư Phương đi vào phòng rồi rời đi cắt ra, sau đó lưu cho mình một bản, rồi hắn gọi điện thoại cho phụ đạo viên Kiều Khải Minh.
"Đạo viên, em biết được đại khái rồi, hiểu được tại sao Từ Thi thi cấu trúc dự liệu chỉ được 0 điểm."
"Em điều tra ra rồi?"
Trong điện thoại, Kiều Khải Minh có chút kinh ngạc.
Không nghĩ tới Lục Dương lại nhanh như vậy điều tra ra nguyên nhân.
"n, trong điện thoại không giải thích được, để em gửi video qua cho thầy xem, thầy xem xong sẽ biết."
Cúp điện thoại.
Lục Dương đem video vừa biên tập kia qua gửi cho Kiều Khải Minh.
Mười phút sau.
Kiều Khải Minh lần nữa gọi lại, hiển nhiên hắn đã xem video này nhiều lần: "Lục Dương, thầy xem rồi, chuyện này không trách được Từ Thi, em tính xử lý thế nào."
"Trường học chúng ta có quy định, gian lận khi thi cử khi bị phát hiện, thì sẽ phải gạch tên thi lại, nặng hơn thì cảnh báo học tập, hành động của Dư Phương, so với gian lận thì càng nghiêm trọng hơn nhiều."
Lục Dương chậm rãi nói.
Kiều Khải Minh cũng minh bạch ý tứ của Lục Dương, hắn nói ra: "Em cũng biết, quy định là là vật chết, người là vật sống, nếu mà đuổi học ,có phải nghiêm trọng quá hay không, dù sao hiện tại cũng là năm hai rồi."
Lục Dương lắc đầu: "Đạo viên, thầy không cảm thấy lũ tiểu nhân này, còn cần nói tình cảm đồng học sao?"
Thấy thái độ kiên quyết của Lục Dương, Kiều Khải Minh không biết nói gì nữa, chỉ nói: "Thầy sẽ đem chuyện này báo cáo chi tiết cho phía phòng giáo vụ bên kia, về điểm của Từ Thi, để xem có thể tìm lại bài thi hay không, nếu như mà không tìm được, thì xem phòng giáo vụ bên kia nói thế nào, thầy đệ nghị tính theo điểm trung bình."
"Được, cảm ơn thầy."
Kiều Khải Minh không có quyển xử phạt sinh viên, hắn chỉ có thể đem chuyện này giao cho phòng giáo vụ, về phần sử lý thế nào, bên kia sẽ cho đáp án sau, song, tình tiết của Dư Phương, do với gian lận thi cử thì nguyên trọng hơn nhiều, ít nhất cũng sẽ bị đánh cảnh cáo lần một, nhưng Lục Dương cũng không hài lòng.
Dư Phương ở lại trường học, thủy chung là một quả bom ngầm, lần này bởi vì Từ Thi mà ả ta bị cảnh báo học tập, khả năng chắc chắn là sẽ không có học bổng, dựa theo tích cách của Dư Phương, trăm phần trăm giận chó đánh mèo, mèo bị đánh đương nhiên là Từ Thi.
Lục Dương không muốn đem bất luận nhân tố không xác định để bên cạnh Từ Thi, loại người này, tốt nhất là nên đến mấy nhà xưởng điện tử công tác, mỗi ngày mai theo máy tĩnh điện, ngày ngày đêm đêm làm việc không nghỉ, mới thôi nghĩ đến cách hại người.
Cầm lấy điện thoại, Lục Dương gọi điện thoại cho Hoàng Tiêu.
"Thầy Hoàng, thầy có thời gian không? Em định mời thầy uống chén trà."
Hoàng Tiêu có thể từ một phụ đạo viên bình thưởng đổi thành một người phụ trách bộ phận béo bở nhất, nói đằng sau lưng không có quan hệ, đó là không có khả năng, lúc trước thời điểm làm giấy tờ cho công ty, bởi vì lão viện trưởng mở miệng, Hoàng Tiêu giúp đỡ không ít, một năm nay, Lục Dương cũng ngầm đồng ý xuống, công ty cho Hoàng Tiêu một chút chỗ tốt, duy trì mối quan hệ này.
Hoàng Tiêu là người biết thời thế, chỉ cần nói mấy câu, ông sẽ hiểu phải làm thế nào.
...
Trưa, mười một giờ năm mươi.
Trong phòng học 303 của tòa nhà viện công nghệ.
Học từ sáng cho tới trưa, không ít sinh viên vẫn chưa thoát khỏi sinh hoạt kiểu nghỉ hè, hiện tại ngáp dài ngáp ngắn, đến ngay cả lão sư cũng không giảng nữa, nhìn thoáng qua đồng hồ, đợi giờ tan học.
Ở vị trí ghế sau.
Dư Phương đang cùng hai người bạn cùng phòng trò chuyện.
Một người hỏi: "Nghe nói Quốc Gia năm nay dốc lòng bồi dưỡng sinh viên, bỏ tiền ra làm học bổng, khoa chúng ta có năm dang ngạc, Dư Phương, phòng chúng ta có ngươi là có thành tích tốt nhất, có cơ hội không?"
Dư Phương suy nghĩ một chút: "Khả năng là vẫn có, nhưng phải đợi xem thành tích người khác thế nào."
Một bạn cùng phòng khác cũng nói: "Ở khoa máy tính chúng ta, học giỏi cũng có mấy người, lớp một là Hồ Uy, lớp hai là Lý Minh Bác cùng Từ Thi, lớp chúng ta là Lôi Phỉ cùng ngươi, lớp bốn có Đồng Thủy, tổng cộng có sáu ngươi, ngươi rất có cơ hội."
Kỳ thật ở trong những người này, thành tích của Dư Phương xếp ở phía sau cùng, nhưng bạn cùng phòng vậy, cũng vì chiếu cố mặt mũi cho nàng.
Dư Phương tỏ ra cao hứng, nhưng nghe đến tên của Từ Thi, có chút khinh thường, nói: "Từ Thi thì coi như bỏ, nàng không có tuổi nhận học bổng đâu, chưa học lại đã là may."
"Không thể nào, thành tích học tập của Từ Thi rất tốt, học kì một còn nhận được học bổng của trường đấy." Bạn cùng phòng kinh ngạc nói.
Dư Phương cười lạnh: "Đó là năm nhất, ta nghe nói năm sau nàng một mực vẽ manga, đi học cũng không nghe giảng, thành tích khẳng định thụt lùi rất nhiều."
"A, vậy sao, vậy cơ hội của ngươi càng lớn hơn rồi, Dư Phương, học bổng quốc gia được năm nghìn tệ, còn có học bổng Thanh Vân, nếu như ngươi đều nhận, vậy là có hơn vạn rồi, đến lúc đó nhất định phải mời khách đấy."
"Yên tâm, yên tâm, nếu ta nhận được học bổng, nhất định sẽ mời."
Dư Phương cười vô cùng sáng lạn.
Theo ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, rơi trên mặt nàng, làm phần tàn nhang trên mặt thêm càng sáng ngời.