Lục Dương đối với nhân viên lâu năm, vẫn hết sức khách khí, Tào Khang Chi Thê Bất Hạ Đường(1), nhưng người như Trần Dư, đều theo hắn từ lúc công ty còn nhỏ yếu, cho tới bây giờ cũng gần một năm rồi, tuy rằng hiện nay bọn họ không phải là người vẽ tranh giỏi nhất trong studio, nhưng địa vị bọn họ ở trong lòng Lục Dương sẽ không bị thay đổi.
"Thế còn các bộ manga thì sao rồi?"
Lục Dương hỏi.
Trần Dư nói: "Tu Chân Trở Về vẫn tiếp tục làm, chưa xong, chủ tịch ngài viết dài quá, trước mắt đã đi được một phần ba đoạn đường, song Ma Vương Đa Nghi Nhất Vũ Trụ chuẩn bị kết thúc rồi, đoán chừng khoản hai ba tuần nữa có thể hoàn hành."
Tiểu tổ của đám người Hà Nghệ một mực phụ trách hai bộ manga này, bởi vì có nhiều chương nhất, nên cũng kiếm được nhiều tài nguyên tốt, vì vậy tiền thưởng của bọn họ ở trong toàn bộ studio, cũng là nổi bật nhất.
Lục Dương vừa rồi nhìn thoáng qua bảng tiền lương tháng trước, Trần Dư đã đột phá bốn vạn, phía dưới bọn Giang Bạch, Hà Nghệ, tiền lương cũng vượt quá hai vạn.
Không thể không nói, công ty không hề bạc đãi bọn họ.
"Thế này đi, Tu Chân Chở Về giảm chậm tốc độ, các cậu toàn tâm toàn ý đem manga Ma Vương hoàn thành, chờ hoàn thành Ma Vương xong, tôi sẽ đem sách mới của tôi cho các cậu cải biên."
Nghe nói như thế.
Mấy người đều mừng rỡ không thôi.
Các nữ sinh đều đứng bật lên.
Đên ngay cả người thẹn thùng như Giang Bạch, cũng nhịn không được nắm chặt tay.
"Chủ tịch, ngài là người tốt nhất vũ trụ."
Hà Nghệ kích động ôm lấy cánh tay Lục Dương.
Lục Dương kéo ra, ôm chặt quá, hắn rút không ra.
Lữ Tiểu Vũ bưng chén nước từ văn phòng ra ngoài, vừa vặn thấy một màn như vậy, nàng khẽ nhíu mày, ho khan hai tiếng....Hà Nghệ quay đầu lại nhìn thấy Lữ Tiểu Vũ, thè lưỡi, ngượng ngùng thu tay lại, trở lại ví trí làm việc của mình.
"Cố gắng lên!."
Lục Dương nói một tiếng, sau đó hướng phía Lữ Tiểu Vũ đitới.
Lữ Tiểu Vũ tới máy đun nước pha cho mình một chén, sau đó trở về văn phòng, Lục Dương cũng theo sau tiến vào, sau đó đóng cửa lại. Nhìn thoáng qua máy đun nước trong văn phòng, điện mới được cắm, nên nước bên trong vẫn còn chưa sôi, khó trách vừa rồi nàng lại ra ngoài lấy nước. Lữ Tiểu Vũ mỗi lần đi về, đều sẽ đem đồ điện rút sạch hết, đó cũng là thói quen của nàng.
Trở lại ghế ngồi, nhìn thấy Lục Dương cười đùi tí tửng, Lữ Tiểu Vũ tức giận đến nỗi không có chỗ đánh, nàng vỗ vỗ cái bàn, nói ra: "Chủ tịch, ở trong công ty, ngươi chu ý ảnh hương một cái được không, ngươi cùng Hà Nghệ ôm nhau một chỗ, khiến người khác nhìn thấy được thì nghĩ sao?"
"Đồng chí Tiểu Vũ, ngươi cũng quá khoa trương rồi, nào có ôm nhau một chỗ, chính là do nàng tự kích động, ôm lấy cánh tay của ta mà thôi.." Lục Dương giải thích.
"Vậy cũng không được, đây là công ty, là địa phương công sở, không phải muốn ôm thế nào là ôm, với lại ta cũng không nói ngươi." Lữ Tiểu Vũ hừ một tiếng.
"Được được được, về sau ta sẽ chú ý."
Lục Dương lại đánh giá trên thân Lữ Tiểu Vũ.
Hái tháng không gặp, hắn phát hiện Lữ Tiểu Vũ thay đổi rất nhiều , quầng thâm trên mắt cũng biến mất, mấu chốt nhất, trong văn phòng không còn mùi cà phê.
Nếu như không phải vẫn còn cảm giác quen thuộc, hắn đã hoài nghi, Lữ Tiểu Vũ có phải bị các lão yêu đoạt xá rồi hay không.
Biến hóa lớn như vậy.
Duy nhất chỉ có một khả năng thôi.
"Ngươi yêu ai rồi hả?"
Lục Dương kinh ngạc hỏi.
Trong lòng của hắn hơi có chút khẩn trương, không có người nào hiểu hơn Lục Dương, yêu đương lãng phí thời gian thế nào, hiện tại công ty nhiều việc như vậy, thiếu Lữ Tiểu Vũ khẳng định không được, Lục Dương cảm giác mình có lẽ phải hảo hảo khuyên nhủ nàng, hôn nhân đại sự tạm thời không cần phải lo lắng, trẻ tuổi vẫn nên lấy sự nghiệp làm trọng.
"Phốc!."
Nghe được Lục Dương nói vậy.
Lữ Tiểu Vũ mới uống vào ngụm nước trong bụng, toàn bộ phun ra ngoài.
Cũng may thân thủ Lục Dương nhanh nhẹn, kịp thời trốn tránh, bằng không sẽ bị Lữ Tiểu Vũ phun vào người rồi.
"Ngươi làm gì thế, tập kích ta à."
Lục Dương mở to hai mắt mà nhìn.
"Bạn học Tiểu Vũ, mà miệng của ngươi làm bằng sát sao? Vừa rồi mới pha nước sôi, vậy mà uống được luôn, không thấy nóng à."
Lữ Tiểu Vũ biết mình thất thố, rút ra một tấm giấy lau miệng, nói ra: "Ở trong chén của ta có nửa chén nước lạnh."
"À."
Lục Dương cũng không quan tâm chuyện này.
"Thế ngươi giải thích đi, vì sao vừa rồi lại tự nhiên tập kích ta."
Lữ Tiểu Vũ trợn mắt:" Còn không phải ngươi ăn nói linh tinh sao, nói cái gì ta yêu đương hả? Ngươi có thể động não lên một chút không, chỉ có Lữ Tiểu Bạch mới yêu, còn lâu ta mới đi tìm người yêu, ta chán ghét nam nhân."
Lục Dương lúc này mới thở nhẹ nhàng một hơi.
Hắn không quan tâm Lữ Tiểu Vũ chán ghét nam nhân hay không.
Chỉ cần không ảnh hướng tới công việc là được rồi.
Hắn cười hỏi: "Vậy sao nhìn ngươi, có cảm giác vui vẻ vậy, ta còn tưởng ngươi sắp kết hôn, chuẩn bị tặng cho ngươi một cái đại hồng bao."
Lục Dương đương nhiên sẽ không thừa nhận, vừa rồi trong lòng hắn lo lắng muốn chết, sợ cá con lại bị một ngư dân nào đó câu mất.
Lữ Tiểu Vũ ở trong ngăn tủ của mình tìm tìm, đùng một tiếng, nàng đem tờ giấy vỗ trên mặt bàn.
Lục Dương nhìn nhìn.
Là giấy phép lái xe!
Bằng lái xe của Lữ Tiểu Vũ, vậy mà nàng có rồi....
“Thần văn bần tiện chi tri bất khả vong, tào khang chi thê bất hạ đường ( 臣聞貧賤之知不可忘、糟糠之妻不下堂 , thần nghe rằng quen biết lúc nghèo cùng thì không thể quên, người vợ cùng chung cực khổ thì không thể bạc đãi cho xuống nhà dưới).”