Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 494: Biện Pháp Giải Quyết (3)




"Vậy để thầy hỏi La lão sư một chút."

Kiều Khải Minh nói La lão sư , chính là giáo viên dạy môn cấu trúc dữ liệu của lớp Lục Dương, là một nữ giáo viên năm nay hơn bốn mươi tuổi."

Kiều Khải Minh dập tắt tàn thuốc, sau đó gọi điện.

"La lão sư, tôi có sự tình muốn hỏi lão sư một cái."

"Là chuyện của Từ Thi..."

"Ừ, ừ, tôi biết rồi."

"Được, làm phiền lão sư quá"

....

Cúp điện thoại, Kiều Khải Minh nói: "La lão sư nói, nàng cũng cảm thấy chuyện của Từ Thi có chút kỳ quái, chỉ là nàng tìm nhiều lần rồi, đều không có phát hiện ra bài thi của Từ Thi, vì vậy chỉ có thể cho rằng Từ Thi không đi thi, nên cho điểm 0..."

"Không có bài thi của Từ Thi?"

Lục Dương kinh ngạc nói.

"Đúng vậy."

Kiều Khải Minh gật đầu.

"Nàng còn cố ý kiểm tra lại một lần."

"Việc này cũng quá ảo ma rồi." Lục Dương cảm thấy rất vớ vẩn, làm sao lại không có bài của Từ Thi, chẳng lẽ lúc thu bài, không cẩn thận lại làm mất, việc này không trùng hợp như vậy chứ.

"Đạo viên."

Lục Dương khẽ nhíu mày, nói ra: "Từ Thi chắc chắn là đã nộp bài lên rồi, nếu như bên phía trường học làm mất bài thi của nàng, lại cho nàng điểm không, cũng quá không công bằng rồi."

"Thầy biết rõ, nhưng em làm thế nào để xác định bên phía nhà trường hay lão sư làm mất bài thi đây, mà không phải là bản thân Từ Thi quên nộp hay quên thi, em tin tưởng nàng ta, thầy cũng vậy, nhưng vấn đề là, thay đổi thành tích không phải là vấn đề mà thầy có thể làm chủ được, để có thể làm cho phòng giáo vụ tin tưởng, làm cho lãnh đạo nhà trường tin, trừ khi chúng ta phải chứng minh được, Từ Thi đã nộp bài, có chứng cứ, chúng ta có thể đòi hỏi phòng giáo vụ bên kia, giải quyết vấn đề này."

"Thời điểm thi, có mở camera quan sát chứ?"

Lục Dương hỏi.

Hắn nhớ kỹ thời điểm cuối học kỳ trước, nhà trường có lắp đắt camera giám sát trong phòng học cùng ngoài sân trường, điều này làm cho các đôi uyên ương thích dã chiến phải khóc thét.

"Ừ, có mở, nhưng lâu như vậy rồi, camera có lưu trữ lại hay không thì khó nói, hơn nữa, coi như là còn lưu, thì muốn lấy được đoạn giám sát cũng không phải là một điều dễ dàng."

Kiều Khải Minh phân tích.

Hắn cảm giác chuyện này rất khó.

Nên lần này chỉ có thể tự nhận là không may.

Lục Dương hỏi: "Bảo vệ chịu trách nhiệm cho quản lý thiết bị nhà trường giám sát phải không thầy?"

Kiều Khải Minh nhẹ gật đầu: "Đúng vậy."

Lục Dương suy nghĩ một chút: "Cảm ơn thầy, để em tới chỗ bảo vệ hỏi một câu."

Kiều Khải Minh vốn tính nói bên phía bảo vệ không dễ nói chuyện đâu, nhưng nhìn thấy bộ dạng tự tin của Lục Dương, cũng không nói gì thêm, có lẽ hắn là sinh viên, nhưng lại có biện pháp.

...

Chuyện của Từ Thi, phải xử lý sớm không được chậm trễ.

Nếu có thể nhanh chóng hoàn thành, sẽ không ảnh hưởng đến vấn đề học bổng của nàng, mặc dù số tiền học bổng đối với Từ Thi không thấm vào đâu, nhưng là đồ của nàng, vẫn nên đưa cho nàng.

Ngày hôm sau.

Trên sân trường, Lục Dương hẹn gặp một bảo vệ mình quen.

"Chủ tịch Dương, ngài đây là?"

Lâm Hổ có chút kinh ngạc nhìn Lục Dương với đồ vật trên tay.

Một cây Trung Hoa, hai bình rượu Mao Đài.

"Lâm ca, có sự tình phải phiền toái anh rồi."

"Chủ tịch Dương, ngài nói đùa rồi, có chuyện gì, ngài cứ nói, không cần phải cầm mấy thứ này đâu."

Lâm Hổ khoát tay áo.

"Đồ vật vẫn phải cần, cũng không thể để người ta giúp đỡ không công được, ta cần điều tra camera giám sát, không biết bên phía bảo vệ, Lâm ca có thể nói giúp vài câu không."

Lục Dương nói ra mục đích của mình.

Hắn biết rõ, Lâm Hổ có người quen làm trong phòng bảo vệ, hơn nữa nhân mạch không tệ, mới được phân qua chịu trách nhiệm bên Tây Môn, Lục Dương thời điểm đi ra đi vào thường chào hỏi, trò chuyện, nên vẫn coi là tương đối quen thuộc.

"Kiểm tra camera giám sát, ngài mất vật gì a?"

Lâm Hổ có chút kinh ngạc hỏi.

"Không phải mất đồ."

Lục Dương lắc đầu.

Đem sự tình của Từ Thi nói ra một lần, song hắn không nói quan hệ của mình với Từ Thi, chỉ nói là bạn học của mình.

Lam Hổ sau khi nghe xong, gật đầu nói: "Chuyện nhỏ, không cần tới lễ vật như vậy đâu, ngài cầm về đi, bây giờ tôi cùng ngài đi xem, có tìm được hay không còn chưa biết, nếu cầm đồ rồi mà không tìm được, thì lại khiến người ta chê cười rồi."

Lâm Hổ kiên quyết không nhận.

Lục Dương cũng không nói gì.

Mở cốp xe đang dừng ven đường, đặt đồ vật lại vào trong, sau đó cùng Lâm Hổ đi tới phòng bảo vệ, nhưng mà, sự tình không thuận lợi như trong tưởng tượng của Lục Dương, tuy rằng đã mở được camera quan sát phòng học, nhưng lại không tìm được dữ liệu của cuộc thi, camera đã bị thiết lập giới hạn trong một tháng, nói cách khác, tất cả dữ liệu về cuộc thi hai tháng trước đều bị xóa hết.

Chuyến này coi như chạy không công rồi.

"Dữ liệu trước đó không thể tìm trở về được sao?"

Lục Dương có chút không cam lòng.

Đến bước này rồi, cũng không nghĩ tới vấn đề này, chẳng lẽ phải đi tìm mối quan hệ của lão viện trưởng? thầy hiệu phó? Hay nhờ vào quan hệ của phụ thân Lữ Tiểu Vũ, những thứ quan hệ này, cũng không phải tùy tiện có thể vận dụng.

Lâm Hổ vẻ mặt áy náy, nói: "Chủ tịch Dương, cái này không có cách nào hết."

Lục Dương thở dài một hơi.

Hắn tùy tiện nói không sao, dữ liệu không phải dễ dàng phục hồi như vậy, coi như tìm được nhân tài về phương diện này, cũng khó mà được cấp quyền truy cập tối cao về hệ thống giám sát nhà trường, đây là điều tối kỵ.

Bỗng nhiên.

Lục Dương nghĩ tới điều gì.

Lần nữa hỏi lại.

"Bên phòng giáo vụ có camera giám sát không?"