Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 493: Biện Pháp Giải Quyết (2)




Trần Thu Nguyệt thì giả vờ như không phát hiện, song bàn tay đang đặt trên đùi của Lục Dương, âm thầm tăng thêm vài phần khí lực, cái tên hỗn đản này, biết nàng có mặt ở đây, còn dám khi dễ Từ Thi.

Kiều Khải Minh làm phụ đạo viên rất có kinh nghiệm, sau khi cổ vũ một phen, lại hung hắn ném xuống áp lực, cây gậy và củ cả rốn, được hắn thực hiện thuần thục.

Lại nói một ít chuyện.

Phòng học của bọn họ cũng không thay đổi, vẫn là dãy nhà của viện công nghệ, tầng ba, cũng không có thời gian nghỉ ngơi, hôm nay báo danh xong, buổi sáng ngày mai sẽ bắt đầu học.

Kiểu Khải Minh từ trong cặp của mình ,lấy ra một mấy tờ giấy, nói ra: "Đây là thời khóa biểu của học kì này, lớp trưởng các lớp lên đây lấy về cho lớp nhìn xem, thời khóa biểu buổi tối thầy sẽ gửi vào nhóm chat của từng lớp, tất cả mọi người phải chú ý, không được vắng mặt mấy buổi đâu tiền."

"Lớp số một đâu."

Kiều Khải Minh nhìn về bên trái giảng đường.

Lớp trưởng lớp số một đi lên, đem thời khóa biểu nhận lấy.

"Lớp số hai."

Hô hai tiếng, lớp số hai cũng không có ai lên, Kiều Khải Minh lúc này mới nhớ tới Ngưu Nguyên Khôi đã đi làm giáo quan rồi, hắn nhìn Lục Dương, nói ra: "Lục Dương, em lên nhận thời khóa biểu lớp số hai đi."

Lục Dương đứng dậy, đi lên bục giảng, đem thời khóa biểu nhận lấy.

Nhìn sơ qua.

Thời khóa biểu được lấp kín đầy, buổi nào cũng có tiết.

Hắn có chút kinh ngạc, chương trình học của năm hai còn nhiều hơn cả năm nhất a.

"Lớp số ba đâu."

Kiều Khải Minh nói tiếp.

Lục Dương vẫn chưa đi, cười nói: "Thầy, thời khóa biểu của lớp số ba cứ đưa em đi, Trần Thu Nguyệt đang ngồi bên cạnh em, vừa vặn tiện đường."

Kiều Khải Minh sửng sốt đôi chút, sau đó cười cười, đem thời khóa biểu lớp số ba giao cho Lục Dương.

Trong phòng liền truyền đến một hồi âm thành ồn ào.

Vốn Trần Thu Nguyệt đã đứng dậy, lại lần nữa ngồi xuống, nàng bị nhiều ánh mắt nhìn tới nên có chút xấu hổ, lặng lẽ cúi đầu.

Lục Dương trở lại ghế ngồi, đem thời khóa biểu giao cho Trần Thu Nguyệt.

Trần Thu Nguyệt cũng phục hồi rất nhanh, sau khi ánh mắt bạn học rời đi, nàng liền trở lại như bình thường, nhìn thoáng qua thời khóa biểu, nàng có chút khiếp sợ, nói: "Năm hai nhiều tiết như vậy a."

"Đúng vậy, quá khó rồi."

Từ Thi cũng nhìn, Lục Dương đã đưa thời khóa biểu cho nàng.

Nhìn thấy chương trình học đầy ắp, nàng cũng âm thầm tặc lưỡi.

Nhiều môn như vậy.

Thời gian vẽ manga chỉ sợ là không có rồi.

Trần Thu Nguyệt cũng đưa thời khóa biểu cho Thẩm Yên sau lưng, sau đó nhìn Lục Dương nói ra: "Cái gì mà khó, nhiều môn với ít môn đối với anh có gì khác nhau hay sao?"

"Hình như là không có gì khác."

Lục Dương cười cười.

Bản thân hắn không cần đi học.

Lại nói chuyện thêm một tiếng, gần chín giờ, Kiều Khải Minh mới tuyên bố chấm dứt.

"Hai người về trước đi."

Lục Dương nói một câu với Trần Thu Nguyệt, sau đó đứng dậy đuổi theo phương hướng của Kiều Khải Minh.

"Thầy."

Bên ngoài giảng đường.

Nghe được có người gọi mình, Kiều Khải Minh quay đầu lại, nhìn thấy người tới là Lục Dương.

"Có chuyện gì vậy? Qua bên này nói."

Kiều Khải Minh chỉ vào một chỗ ven đường, hai người đi tới, nhiều sinh viên từ giảng đường đi ra, nhìn thấy hai người ở cùng một chỗ cũng không bất ngờ, bọn họ đều biết, quan hệ giữa Lục Dương cùng Kiều Khải Minh rất tốt.

Cái này bọn hắn muốn học theo lắm nhưng cũng không học được.

"Đừng nhìn nữa, Lục Dương nói có cách là có cách, chúng ta về trước đi, trờ tin tức tốt là được rồi."

Trần Thu Nguyệt kéo tay Từ Thi, cùng mấy người bạn cùng phòng trở về.

Lục Dương với Kiều Khải Minh đi lên phía trước một hồi, đi đến một gốc cây ven đường mới dừng lại, Kiều Khải Minh từ trong túi áo, lấy ra một điếu thuốt, đốt lên hút.

Dưới ánh đèn đường, Lục Dương nhìn thấy nhãn hiệu điếu thuốc Kiều Khải Minh hút là thuốc Đế Hòa, một hộp khoản mười tệ, lượng tiêu thụ cũng không hề tệ.

Biết rõ Lục Dương không hút thuốc, Kiều Khải Minh cũng không đưa cho hắn một điếu, hít một hơi, rồi hỏi: "Em có chuyện gì vậy?"

"Chuyện của Từ Thi."

Lục Dương chậm rãi nói ra.

"Là sao?" Kiều Khải Minh có chút kinh ngạc.

Lục Dương nói ra: "Từ Thi thi cấu trúc dữ liệu bị 0 điểm, em cảm thấy không có khả năng này được, nên muốn hỏi một chút."

"Không điểm."

Kiều Khải Minh có chút kinh ngạc.

Hiển nhiên.

Hắn cũng không có kiểm tra điểm thành tích học sinh, nên cũng không biết chuyện này.

"Đúng vậy, thừa thầy, thành tích của Từ Thi thầy cũng hiểu rõ, dù thế nào cũng không có chuyện thi bị điểm 0 được."

Kiều Khải Minh gõ gõ điếu thuốc, nói ra: "Có phải ngày đó nàng quên ghi tên, hay là không đi thi hay không?"

"Khẳng định lúc đi thi nàng có đi, bằng không em cũng không tới hỏi thầy rồi, với lại em cũng hỏi nàng có viết tên không, nàng nói đều viết đầy đủ, không có vấn đề quên ghi, hơn nữa, coi như không có điền tên, chấm thi xong còn lại một bài thi, lão sư cũng biết người này là ai, cũng không đến mức cho không điểm."