Lục Dương thà tin tưởng Đinh Siêu có bạn gái, cũng không tin bài thi của Từ Thi bị điểm không.
Trong này khẳng định có vấn đề.
Lục Dương an ủi: "Không cần phải lo lắng, đợi lát nữa họp lớp xong, ta sẽ đi hỏi phụ đạo viên một chút, xem tình huống rốt cuộc là thế nào, có lẽ sẽ có cách giải quyết."
"Không cần, ta thi lại cũng được."
Từ Thi lắc đầu.
Nàng không muốn gây thêm phiền toái cho Lục Dương.
"Đừng có ngốc như vậy."
Lục Dương đưa tay lên mặt nàng nhéo nhéo.
"Ngươi không phải nói, được học bổng sau đó thì mời ta ăn cơm sao? Nếu rớt tín chỉ rồi, học bổng khẳng định không có, thế làm sao mời ta ăn cơm? Yên tâm, chuyện này là chuyện nhỏ, ta sẽ có biện pháp."
Từ Thi xấu hổ đỏ mặt, không nói.
Lục Dương quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Trần Thu Nguyệt trừng mắt nhìn hắn.
Lục Dương ngượng ngùng thu tay lại, nói ra: "An ủi nàng ấy một chút."
"A."
Trần Thu Nguyệt không mặn không nhạt đáp lại một câu.
Lý Minh Bác ngồi ở phía sau xem hết động tác của Lục Dương thì trợn mắt hà mồn, hắn không nghĩ tới Lục Dương lại trang bức như vậy, giờ phút này, hắn cũng hiểu được cảm nhận của Đinh Siêu.
Đột nhiên.
Cảm giác cánh tay của mình bị véo.
Thẩm Yên nhìn Lục Dương, lặng lẽ quay sang bên tai Lý Minh Bác nói ra: "Anh không thể học theo hắn."
"Ừ, biết rồi."
Lý Minh Bác gật đầu.
Lại bổ sung thêm một câu.
"Về các phương diện khác Lục ca rất ưu tú đấy."
Thẩm Yên đương nhiên biết rõ nhưng phương diện ưu tú khác của Lục Dương, có thể nữ nhân quan tâm người vĩnh viên ở bên cạnh mình có phải toàn tâm toàn ý hay không, dù sao bây giờ tình yêu vẫn còn trong sáng, không có dính líu nhiều của cải vật chất như về sau.
Một nam sinh ưu tú cũng không được tốt lắm.
Nhìn người ở bên cạnh mình.
Trong lòng Thẩm Yên nghĩ đến.
Lý Minh Bác đã là rất tốt rồi.
Hai người đưa tay xuống phía dưới, lặng lẽ nắm tay nhau.
Trong phòng đang ầm ĩ, đột nhiên yên tĩnh lại.
Lục Dương ngẩng đầu lên nhìn, là phụ đạo viên Kiều Khải Minh đi vào phòng, làm phụ đạo viên ở trường đại học vẫn khá là thoải mái, ít nhất về phương diện ngày nghỉ, đã hơn chín trên mười các ngành nghề khác.
Kiều Khải Minh cũng không có biến hóa gì lớn, chỉ là tuổi đã trung niên rồi, khó tránh khỏi có chút phát tướng.
Vào trong phòng.
Ánh mắt Kiều Khải Mình nhìn từ đầu đến cuối phòng, sau đó ho khan một tiếng, hắng giọng một cái, nói ra: "Các em yên tĩnh một chút."
Vồn còn vài thanh âm nho nhỏ nghị luận, cũng dừng lại.
Kiều Khải Minh hài lòng nhẹ gật đầu.
"Các em sinh viên, từ hôm nay trở đi, các em chính là sinh viên năm thứ hai rồi, không còn là tân sinh như lúc trước nữa, năm trước, đại bộ phận các em đều biểu hiện không tệ, hy vọng các em không ngừng cố gắng, không được buông lỏng, rất nhanh thôi là sắp tới tháng mười hai rồi, tháng mươi hai sẽ có cuộc thi Tiếng Anh cấp bốn, năm nay, khoa chúng ta sẽ báo danh tham gia, bằng tiếng anh cấp bốn rất quan trọng, phải qua môn đó chúng ta mới được học thêm mấy môn khác, nếu như không qua được, thì đến thời điểm sét tốt nghiệp sẽ rất phiền toái, hy vọng nửa năm tới, mọi người không được buông lỏng, tranh thủ chỉ cần một lần là thi qua cuộc thi, miễn phiền toái thêm về sau..."
Nghe được lời nói của Kiều Khải Minh.
Trong phòng không ít sinh viên khẩn trương cả lên.
Ngoài trừ những sinh viên học tốt Tiếng Anh ra, thì những người khác, vẫn tương đối lo lắng cho kỳ thi Tiếng Anh cấp bốn sắp tới, tâm tình Lý Minh Bác mới buông lỏng xuống, liền lập tức thặt chặt lại, một mực lo lắng cho kì thi sắp tới.
Kiều Khải Minh nói tiếp.
"Các em cũng không được có suy nghĩ, lần đầu qua không được, thì thi lần hai, kỳ thật đây đều là suy nghĩ lấy cớ, nếu như các em chăm chỉ học tập một chút, rất có thể chỉ cần thi một lần là qua, kì thi này cũng không khó, đều là những thứ mà các em đã được học từ thời cấp ba. Bây giờ các em cũng mới cách cấp ba có một năm, tri thức về tiếng Anh chắc là vẫn còn nhớ một chút, chỉ cần ôm tập cho tốt, nhớ lại, là có thể vượt qua kì thi này dễ dàng."
Lời này của Kiều Khải Minh đúng là không giả.
Đối với sinh viên bây giờ, thời kì thi đại học, khả năng chính là lúc kiến thức của bọn họ có nhiều nhất, việc cần làm bây giờ chỉ cần nhớ lại...
Năm hai là năm dễ nhất để vượt qua kì thi cấp bốn.
Lục Dương không hề lo lắng mình có qua được hay không.
Nếu không qua được, đến lúc đó hắn làm mấy cái giấy chứng nhận tiếng anh tương đường là được, có lẽ vấn đề cũng không lớn.
Hắn và Từ Thi lặng lẽ nói chuyện với nhau.
"Ngươi tiếng Anh tốt không, dạy ta học bù nha."
"Ừ."
"Đợi sau khi ta thi qua cấp bốn, ta mời ngươi đi ngủ."
"Ừ...Hả? Không..."
Khuôn mặt Từ Thi ửng đỏ cả lên.
Nàng nhìn thoáng qua Trần Thu Nguyệt, có chút chột dạ.