Đói với Lục Dương mà nói, thành tích tốt hay không cũng không quan trọng, dù sao hắn cũng không mòng chờ mình có thể nhận lấy học bổng, chỉ cần không rớt môn nào là được.
Hiên nhiên, kết quả này đã đúng với trong suy đoán của hắn, chỉ có giáo viên tiếng Anh là cho điểm hơi quá tay.
"Lục ca, ta phục thật rồi, có thể nói cho ta biết bí kíp đối phó với cái giao viên không? Có mấy môn thực hành ngươi không đi, một bài cũng không làm, vậy mà không bị rớt tín chỉ, cái này gọi là công bằng sao? cái này còn có pháp luận không!."
Đinh Siêu bi ai gào thét.
Vốn còn cho rằng, ở trong phòng, không chỉ có mỗi mình hắn bị rớt môn, ít nhất là còn có thêm Lục Dương làm bạn, nhưng không nghĩ tới, người rớt môn chỉ có một mình hắn.
Vốn tưởng Lục Dương rớt không ít tin chỉ, nhưng con số đó lại là 0, hơn nữa điểm trung bình các môn đều hơn bảy mươi điểm.
Lục Dương đóng lại máy tính.
Thở dài nói.
"Ài, vậy là sang năm hai rồi, ta vẫn chưa bị rớt tín chỉ nào, cuộc sống đại học không được hoàn mỹ rồi."
Đinh Siêu có chút câm lặng.
Mẹ kiếp, nếu có cái chai ở đây thì hay quá.
"Ngươi đừng có giả bộ nữa, ta nghi ngờ đằng sau có ngươi có tấm màn đen!."
Đinh Siêu vô cùng khẳng định nói.
Lục Dương nhìn hắn một cái, nói ra: "Ngươi đang nghi ngờ năng lực học tập của ta sao?"
Đinh Siêu nhịn không được trờn tròn hai mắt.
Ta mà phải nghi ngờ sao, đây không phải sự thật à...
Lục Dương chậc lưỡi vài cái, thở dài nói: "Ta vốn có quan hệ với lão sư dạy C++ không tồi, nghĩ đến thời điểm thi lại, giúp ngươi nói vài lời với thầy, không nghĩ tới Siêu ca vậy mà nghi ngờ tấm lòng hiếu học của ta, thật sự là quá thương tâm."
"Lục Dương, không..., Lục Đại Ca, ngươi là thiên tài, tuyệt thế thiên tài, ta làm sao dám nghi ngờ năng lực của ngươi được, ta nói tấm màn đen không phải như ngươi nghĩ đâu, ngươi rõ ràng phải thi được chín mươi điểm, nhưng lại bị trường học vô sỉ hạ thấp xuống còn bảy mươi, đây không phải là tấm màn đen hay sao? Quá thực quá đáng lắm rồi."
Hay lắm.
Lục Dương cảm giác mình lại có thêm nhận thức mới với da mặt dày của Đinh Siêu rồi.
Lưu Lỗi cùng Lý Minh Bác cũng trợn mắt há hốc mồn, còn có thể làm như vậy được à?
"Được rồi, được rồi, ta sẽ nói giúp ngươi, bây giờ thì đi ăn cơm không?"
Lục Dương nhìn đồng hồ, cũng đã năm rưỡi rồi, đã đến thời gian ăn cơm.
Lưu Lỗi nói ra:"Chờ một tí đi, nãy phụ đạo viên mới thông báo trong nhóm, bảy rưỡi tối gặp mặt, tí nữa chúng ta đi ăn, ăn xong rồi qua giảng đường luôn."
"Ừ, cũng được."
Lục Dương không đọc tin nhắn trong nhóm chat, tự nhiên không biết chuyện này.
Đây cũng là chuyện bình thường, hôm nay khai giảng, sinh viên đều đến đông đủ, phụ đạo viên Kiều Khải Minh cũng phải nên gặp cả khoa, bơm ít máu gà vào.
Xem Đinh Siêu làm hai ván game.
Thời gian cũng không sai biệt lắm.
Mấy người thu thập một chút rồi đi ra cửa.
Đi đến căn tin.
Bốn người ai nấy tự mình xếp hàng mua cơm, Đinh Siêu vẫn gọi cho mình một món mì om, như một món ăn tối, người bản địa Lục Thành, rất ít khi ăn cơm. Lưu Lỗi kêu cho mình một phần rau trộn đơn giản, Lục Dương cùng Lý Minh Bác kêu cho mình hai phần cơm bình thường.
Mấy người ngồi lại một chỗ.
Đinh Siêu cũng không vội ăn mì, ánh mắt của hắn đang nhìn xung quanh, chủ yếu thời điểm này, năm nhất học quân sự cũng xong rồi, từng thân ảnh mặc quân phục đi qua đi lại, tỏa ra thanh xuân dào dạt...
"Siêu ca, ngươi đừng nhìn nữa, mì sắp chạy vào mũi người rồi."
Lưu Lỗi ngồi đối diện có chút im lặng.
"Dừng ,biết cái gì gọi là Tú Sắc Khả Xan không?"
(Tú Sắc Khả Xan: Nhìn người đẹp có thể giúp người ta quên đi cơn đói)
Đinh Siêu thu hồi ánh mắt, chộn mì lên, sau đó bắt đầu vừa thổi vừa ăn.
Lục Dương cũng cười hỏi: "Minh Bác, ngươi cùng Thẩm Yên, hai người sao rồi?"
"Coi như cũng được."
Minh Bác có chút thẹn thùng nói ra.
"Tiến đến đâu rồi hả?"
Đinh Siêu cười hề hề hỏi.
Lý Minh Bác có chút mờ mịt, hắn cũng hiểu câu này là sao, nhưng ngại ngùng không dám nói...
Lưu Lỗi lắc đầu: "Minh Bác, mặc kệ tên tiện nhân này đi."
Lý Minh Bác mỉm cười, không nói gì.
Ăn cơm xong.
Mấy người cùng đi đến giảng đường A1.
Bởi vì lúc ăn cơm, Đinh Siêu vừa ăn vừa nhìn, nên thời điểm bọn họ tới đây, trong phòng đã đầy áp người, loại gặp mặt này toàn bộ khoa máy tính đều tham gia, chỉ có Ngưu Nguyên Khôi đang giả làm giáo quan tân sinh thì sẽ không tới, bọn hắn bị tập trung sinh sống ở một ký túc xá khác, phải đợi đến lúc kết thúc huấn luyện quân sự xong, mới có thể về lại kỳ túc xá của mình.
Trong phòng bậc thang.
Vị trí tốt đằng sau đã không có.
Ba dãy ngồi đâu tiên vẫn còn trống không.
Lục Dương tìm tìm.
Rất nhanh, hắn ở trong đám người tìm được Trần Thu Nguyệt với bạn cùng phòng, Trần Thu Nguyệt, Từ Thi, Hứa Dung Dung cùng ngồi một hàng, Thẩm Yến thì ngồi ở phía sau, nàng nhìn thấy Minh Bác đến, kêu một tiếng: "Minh Bác, ở đây."
Bên cạnh nàng còn chỗ trống, chính là giữ lại cho Lý Minh Bác.
"Ta phải đi trước rồi." Lý Minh Bác nói một tiếng, sau rồi hướng phía Thẩm Yên đi tới.
Lục Dương cũng nói: "Siêu ca, Lưu Lỗi, hai người các ngươi ngồi ở phía trước đi, ta cũng không đi chung được rồi."
Nói xong, hắn hướng về phía Trần Thu Nguyệt đi tới.
"Hừ, hai gia hỏa trọng sắc khinh bạn."
Nhìn xem hai người đều có muội tự phụng bồi, Đinh Siêu thở dài, nếu như mình có năng lực, khẳng định sẽ đem Lưu Lỗi biến thành con gái.
Lục Dương đi tới.
Vốn định ngồi bên cạnh Trần Thu Nguyệt, không nghĩ đến nàng lại nhường vị trí của mình ra, ngồi vào chỗ Lục Dương định ngồi, nói ra: "Ngươi ngồi trong đi."
Trần Thu Nguyệt, Từ Thi, Hứa Dung Dung, ba người ngồi theo thứ tự này, Trần Thu Nguyệt vậy mà ngồi ra ngoài, nói cách khác, Lục Dương ngồi xuống sẽ ngồi giữa Trần Thu Nguyệt cùng Từ Thi.
"Cái này không tốt lắm đâu."
Lục Dương có chút già mồn cãi lão nói.
"Lúc nào lá gan của anh biến nhỏ như vậy? Đây không phải người em quen a."
Trần Thu Nguyệt cười nói.
Nữ nhân này, dám cười nhạo hắn, Lục Dương cũng không cố kỵ nữa, trực tiếp đi qua Trần Thu Nguyệt, vừng vàng ngồi ở giữa nàng cùng Từ Thi.
Thời điểm ngồi xuống, hắn còn ở trên đùi Trần Thu Nguyệt véo một cái, coi như trừng phạt.
Trần Thu Nguyệt mở to hai mắt.
Một đôi mắt đẹp như hoa đào, nhu tình như nước, phong tình vạn chủng....
Đinh Siêu quay đầu lại vừa vặn thấy một cảnh như vậy, toàn thân đều chấn động.
Khoa máy tính có hai nữ sinh xinh đẹp, vậy mà một trái một phải ngồi bên cạnh Lục Dương, điều này cũng quá hạnh phúc đi.
Mấu chốt là biểu lộ của Trần Thu Nguyệt, cũng không có một chút tức giận nào.
"Cầm thú!!, Lục Dương chính là súc sinh."
Đinh Siêu mắng.
Lưu Lỗi nhẹ gật đầu, tỏ vẻ hết sức tán thành.
Tuy rằng đã là năm hai, sinh viên trong khoa cũng nhận thức được nhau, nhưng một nam một nữ ngồi chung đã là hết sức rồi, nào có ai giống như Lục Dương, vậy mà trực tiếp ngồi giữa hai mỹ nữ?
Đương nhiên.
Lục Dương cũng sẽ không thèm để ý đến ánh mắt người khác.
Dù sao ở khoa máy tính, hắn cũng là một nhân vật truyền kỳ, về truyền kỳ của hắn, mỗi ngày đều có người kể, như ngày nào đi học, vì sao lại đi, chứ việc trốn học của hắn, đã thành một điều dĩ nhiên.
Bây giờ, hắn đang để ý đến Từ Thi.
Nha đầu này.
Nhìn qua cảm thấy tâm tình của nàng ấy không tốt lắm.
Theo đạo lý mà nói, nhìn thấy mình, nàng phải vui vẻ mới đúng, nụ cười ngọt ngào đâu mất rồi?
"Ách, ai khi dễ ngươi sao?"
Lục Dương nhéo nhéo bàn tay Từ Thi.
"Không có...Không có..."
Cảm nhận động tác mờ ám của Lục Dương, sắc mặt Từ Thi ửng đỏ, nhỏ giọng nói.
"Từ Thi bị làm sao vậy?"
Lục Dương quay đầu hỏi Trần Thu Nguyệt.
Chẳng lẽ Trần Thu Nguyệt để mình ngồi giữa, là để an ủi Từ Thi hay sao? Nghĩ lại, khả năng này vẫn tương đối lớn, bằng không lấy tính cánh dấm chua của Trần Thu Nguyệt, còn ước gì mình rời xa những nữ sinh khác.
"Từ Thi rớt tín chỉ rồi."
Trần Thu Nguyệt giải thích.
Rớt tín chỉ là một chuyện rất bình thường, nhưng đổi lại là Từ Thi thì không bình thường rồi, bình thường Từ Thi chỉ vẽ manga sau khi học xong, nên bình thường nàng vẫn lên lớp nghe giảng bài, một tiếng học cũng không trốn, hơn nữa, thành tích bình thường của nàng không tệ, học kì một còn nhận được học bổng của trường."
"Rớt tín chỉ thì rớt thôi, thi lại là qua mà."
Tuy rằng không biết nguyên nhân là gì, Lục Dương vẫn an ủi một câu.
"Rớt tín chỉ không có vấn đề gì, nhưng điểm thi cấu trúc dữ liệu của nàng bị 0."
Trần Thu Nguyệt lại lần nữa nói ra.
"0."
Lục Dương nhìn Từ Thi.
Điều này làm sao có thể.
Nếu như lúc này mà có Mã Sư Phụ, thì hắn nhất định sẽ nói một câu.
Chuyện gì đã xảy ra thế này!
(Mã Sư Phụ là một meme chế bên Trung.)