"Không được, không được."
Nghe Lục Dương nói như vậy, Quan Nguyệt liền vội vàng lắc đầu, còn đưa tay như muốn lấy lại giấy CMND của mình, biệt thự hơn ba triệu quá mắc, nàng không thể nhận được.
Lục Dương bắt lấy cánh tay của nàng.
"Quan Quan, dù sao về sau chúng ta cũng không tách ra, điền tên của anh với điền tên của em có khác gì nhau đâu."
"Nhưng mà đây là do anh bỏ tiền ra mua."
Quan Nguyệt lắc đầu.
"Tiền của anh không phải tiền của em à."
Lục Dương cười cười, còn nói thêm.
"CMND của anh quên mang theo rồi, nếu không điền tên em, thì chúng ta không mua nữa."
Nghe nói như vậy.
Quản lý liền vội vàng nói: "Lục tiên sinh cùng với bạn gái là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp, dù sao về sau cũng là vợ chồng, điền tên của ai cũng giống nhau hết cả."
Lời này điển hình là nói chuyện không đau sống lưng, nếu như không phải hắn cùng Quan Nguyệt, mà đổi thành các cặp đôi đi mua biệt thự khác, người ta chắc chắn không làm như vậy, Lục Dương cũng thấy không ít cảnh phản bội rồi.
Vợ chồng vốn là chim rừng, tai họa đến nơi tự mình bay riêng, những lời này đã có từ xưa đến này, nhưng ở xã hội hiện đại thế này thì dễ gặp hơn thôi, còn có người kiện chồng mình ra tòa chỉ vì chia không đều một con búp bê...may mắn thay, kiếp này của Lục Dương toàn gặp được nữ nhân tốt.
"Gạt người."
Quan Nguyệt biết rõ Lục Dương nói bậy, không mang theo CMND, buổi sang sao nhận được vé tàu?
Lục Dương cười cười không có giải thích.
Hắn vốn tùy tiện lấy cớ.
Căn nhà này mua cho Quan Nguyệt mà, thậm chí hai căn phòng ở chung cư Hoa Đình kia, trên danh nghĩa tuy là của bản thân Lục Dương, nhưng thực tế hắn cũng để cho Liễu Thanh Thành cùng Trần Thu Nguyệt.
Mua nhiều nhà như vậy để làm gì.
Đừng nhìn giá phòng về sau sẽ rất đắt, nhưng đối với Lục Dương bây giờ, chỉ là một đống bùn nhão pha trộn đất sắt thép mà thôi, hắn cũng không coi vào đâu, chỉ cần lấy tài khoản ở sàn chứng khoán Luân Đôn của hắn ra, cũng đã đủ mua một căn hộ ở chung cư Tomson Riviera rồi.
Chớ đừng nói đến số cổ phần ở công ty cùng khoản lợi nhuận hàng năm, tuy bây giờ hắn làm tỷ phú có chút khó khăn, nhưng là triệu phú cũng không phải là việc gì khó.
Kiếp trước làm một trạch nam, hắn vẫn có thể mua nổi phòng ở, huống chi kiếp này, tiền tài đối với hắn mà nói, chỉ là một con số thôi, có thể làm cho mình vui vẻ, người bên cạnh hạnh phúc, mới là điểm trọng yếu nhất.
Như thế này mới gọi là liếm chó.
Lục Dương đối với người khác rất tốt, điều kiện là người ta cũng đối tốt với hắn, mà không phải có lý do nào đó mới tiếp cận như thánh bú liếm.
Nhân viên tài vụ rất nhanh soạn xong hợp đồng.
Lục Dương đem bút đưa cho Quan Nguyệt, nói ra: "Kí tên đi."
"Có thể không kí được không?"
"Không được."
Lục Dương nghiêm túc nói.
Quan Nguyệt nhìn Triệu Oánh Oánh, lại nhìn vẻ mặt tràn đầy mong chờ của tiểu Cầm, cuối cùng dưới ánh mắt của Lục Dương, này ở chỗ kí tên kí xuống tên mình, còn những thứ khác, Lục Dương giúp nàng điền giúp.
Làm xong những thứ này.
Kế tiếp là một ít thù tục bình thường, chậm rãi là xong.
Khoản hai giờ chiều, Lục Dương nhận được chìa khóa, ba người cùng một chỗ rời khỏi công ty kinh doanh bất động sản.
"Mua biệt thự rồi?"
Mắt thấy mấy người Lục Dương rời đi, Tôn tỷ liền vội vàng hỏi.
Nam sinh tên Tiểu Trương tiêu thụ có chút kích động ,nói: "Mua, ba trăm bảy mươi vạn thanh toán một lần, hơn nữa còn cho nữ sinh kia ký tên một mình, cậu nam sinh kia cũng quá trâu rồi, biệt thự mấy trăm vạn, nói cho là cho, cảm giác như cho một ổ mì vậy, quá hào phòng."
Nghe nói như thế.
Tôn tỷ hối hận đến ruột gan hóa xanh.
Nàng không có quên, nam sinh này là nàng tiếp đón, nếu mà nàng nắm chặt...Nàng không dám hy vọng người ta sẽ cho nàng biệt thứ mấy trăm vạn, chỉ cần cho nàng hoa hồng hơn ba vạn kia là được rồi, nàng cũng đã rất hạnh phúc.
"Vậy vấn đề hoa hồng?"
"Vị khách nhân kia nói, cho Tiểu Cầm."
"A."
Tôn tỷ cười khổ một tiếng.
Bên ngoài công ty bất động sản.
Lục Dương đem hợp đồng đưa cho Quan Nguyệt ,nói ra: "Thứ này em giữ trước đi, mấy quá trình về sau có thể phải dùng tới đấy, công ty bên nay có chuyện gì sẽ liên hệ em, đến lúc đó phiền Triệu Oánh Oánh đi với Quan Nguyệt tới đây nhé."
"Ừ, ừ."
Quan Nguyệt gật đầu.
Lục Dương nói tiếp: "Chìa khóa thì anh giữ trước, để anh tìm người tới lắp đặt thiết bị."
Quan Nguyệt hỏi: "Khoảng bao lâu thì mới làm xong?"
Lục Dương suy nghĩ một chút: "Anh cũng không rõ lắm, cố gắng làm xong trước năm, để anh đi tìm công ty thiết kế tới xem, đến lúc đó chúng ta sẽ thương lượng thiết kế theo cách nào."
"Được."
Quan Nguyệt cũng không vội.
Chủ yếu là bây giờ nàng còn có chút chóng mặt, không nghĩ tới đi một chuyến, liền mua một căn biệt thự, nàng cũng không biết nên giải thích với lão Quan thế nào.
Mua xong nhà rồi, ba người thong thả đi dạo về trường, về tới cổng đại học Hà Đông, Lục Dương tính khoảng cách một cái, tiểu khu cách trường học cũng không xa, đại khái khoảng hai nghìn mét, Quan Nguyệt đạp xe đạp, rất nhanh có thể đi tới.
Nhìn đồng hồ rồi, đã đến ba giờ chiều.
Lục Dương cũng không đi vào trường học.
Mà nói ra.
"Quan Quan, anh cũng nên đi rồi, kẻo không tí nữa lại tới trễ."
Quan Nguyệt biết rõ trường học Lục Dương hôm nay báo danh, bây giờ đã là ba giờ rồi, nàng vội vàng nói: "Vậy trên đường anh phải cẩn thận một chút."
"Yên tâm đi, đợi có phương án thiết kế, anh sẽ gửi tới cho em chọn."
"Được."
Quan Nguyệt cùng Triệu Oánh Oánh nhìn Lục Dương lên một chiếc taxi, đợi lên lúc chiếc taxi khuất bóng, mới quay người lại, hướng trường học đi vào.
Quan Nguyệt nhìn hợp đồng mua nhà trên tay có chút thất thần.