Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 486: Điền Tên Của Nàng (3)




Khả năng cảm thấy giá cả quá cao, nàng học theo thầy giáo hướng dẫn, nói ra: "Căn biệt thự này có diện tích rất lớn, diện tích hơn ba trăm mét vuông, không tính cả tầng hầm, nếu tích diện tích thực tế, cũng phải gần năm trăm mét vuông, có quyền sở hữu thực tế, nằm ở khu vực xanh hóa tốt nhất tiểu khu, bảo an thì không cần phải bàn, sân vườn thì rộng rãi, có thể làm bể bơi hay sân bóng cũng được,..."

Ánh mắt của Triệu Oánh Oánh hơi lập lòe, nhìn sang Lục Dương, nàng không nghĩ tới biệt thự lại đắt như vậy.

Ba triệu bảy trăm bảy mươi vạn a.

Lục Dương nói chuẩn bị bốn trăm vạn, như vậy là hắn thật sự muốn mua nơi này sao? Đây cũng quá giàu rồi.

Quan Nguyệt cầm lấy cánh tay của Triệu Oánh Oánh, dính dến giao dịch lớn thế này, nàng cũng có chút bấm loạn.

Cái giá tiền này, Tiểu Cầm không ăn nói lung tung, hoặc là nói, nàng không dám nói lung tung.

Lục Dương bình tĩnh, hắn mỉm cười: "Cô làm tiêu thụ, nên sẽ có một cái giá tối ưu chứ."

Dưới ánh mắt của Lục Dương, Tiểu Cầm cảm giác mình bị bại lộ hoàn toàn, nàng nói ra: "Trong khoản năm vạn tôi có thể tự mình làm chủ, nhưng tôi chưa bán qua biệt thự lần nào, nên không biết dùng như thế nào."

Thật đúng là một người mới mà.

Lục Dương nhịn không được cười.

"Được rồi, căn phòng này tôi muốn rồi, hôm nay liền hoàn thành mọi thủ tục đi, trả một lần, giá là ba trăm bảy mươi lăm vạn, đợi lát nữa chúng ta về công ty ký hợp đồng, ngươi đem lời của ta nói với quản lý được rồi."

Lục Dương nhìn lại căn biệt thử, ở bên ngoài có đánh sô A-15, hẳn là đại biểu cho khu A căn thứ mười lăm, tiểu khu này vô cùng lớn, khu biệt thự cũng vô cùng nhiều, nếu như không phải khu này ở gần trường học, mà ở chỗ khác, thì bán cái giá ba triệu bảy này, có ma mới mua.

Mấy người một lần nữa quay về công ty.

Tiểu Cầm vội vàng đi vào văn phòng tìm quản lý.

Nữ nhân viên tiêu thụ lúc trưa nhìn thấy bọn họ quay lại, cũng không để ý tới, nhìn thoáng qua một lần, sau đó làm như không thấy.

"Lục Dương, anh thật sự muốn mua sao?"

Thấy bốn phía không có người, Quan Nguyệt hỏi lại lần nữa.

"Đương nhiên là mua rồi."

Lục Dương ở trong ví tiền, lấy ra một tấm thẻ màu đen, nói ra: "Thẻ anh mang theo nè."

Đây là tấm thẻ mà Lục Dương mới được ngân hàng phát lại, do số dư của hắn hơn một trăm vạn, nên được ngân hàng cung cấp một cái thẻ đen, bên trong có hơn bốn trăm vạn, là tiền nhuận bút với tiền lợi nhuận từ đầu tư cổ phiếu trong nước.

Cổ phiếu Mao Đài phải đợi quá lâu, nhất thời nửa khác, cũng sẽ không có chấn động gì lớn, nhìn lợi nhuận ngắn hạn cũng sẽ không cao, hắn lực trực tiếp bán hết cổ phiếu, dùng tiền để mua căn biệt thự này.

Tìm một vị trí ngồi xuống, nghỉ ngơi một lúc, tiểu Cầm dẫn theo một nam nhân mặc âu phục đi ra.

"Xin chào, ngài là Lục tiên sinh đúng không, vừa rồi Tiểu Cầm nói ngài muốn mua căn biệt thự số A-15."

Nhìn thấy Lục Dương trẻ như vậy, quản lý có chút đắn đo, bất quá nghề nghiệp của hắn rèn luyện hằng ngày, hiển nhiên đỡ hơn một tí.

"Không sai."

Lục Dương nhẹ gật đầu.

"Về phương tiện giá tiền, Lục tiên sinh hiểu rõ rồi chứ."

"Ba trăm bảy mươi lăm vạn."

"Giá tiền tiên sinh vừa nói là giá lúc trước, không ít chủ xí nghiệp, giám đốc công ty đều mua giá nay ở giai đoạn mở bán, nay công ty phía chung tôi có ưa đãi, nên chỉ cần trả ba triệu bảy là được rồi."

"Vậy được, anh làm thủ tục đi."

Lục Dương cũng không nhiều lơi.

Quản lý sửng sốt, sau đó vội nói ra.

"Được, mời ngài đi theo tôi."

Cách đó không xa.

Tôn tỷ kinh ngạc nhìn qua bên này, nàng không nghĩ tới, Tiểu Cầm lại gọi quản lý ra.

Hơn nữa nhìn quản lý cùng người trẻ tuổi kia nói chuyện không tệ lắm.

Còn cùng đi với nhau đến phòng tài vụ thì phải.

Hắn...sẽ không phải mua biệt thự thật chứ.

Tôn tỷ cảm giác trái tim mình đập nhanh vài nhịp, song nàng lập tức lắc đầu, tự mình an ủi mình, không có khả năng, không có khả năng, một căn biệt thự hơn ba triệu, mấy người sinh viên này có thể mua nổi sao.

"Tiểu Trương, ngươi không phải vừa rồi ở văn phòng quản lý sao? Tiểu Cầm vừa rồi nói gì vậy."

Nhìn thấy một nam nhân viên đi ra, nàng liền vội vàng hỏi.

"Tôn tỷ, Tiểu Cầm khí đại vận, nàng dẫn đi một hộ khách, nghe nói bọn họ có ý định mua biệt thứ, nói là giảm đi năm vạn thì thanh toán trong một lần, quản lý liền lập tức phê chuẩn."

"Giảm năm vạn, không phải còn ba triệu bảy sao."

"Đúng vậy a, công ty chúng ta đang bán với cái giá này, quản lý đương nhiên sẽ không cự tuyệt rồi."

Tôn tỷ nghe xong ngây ngẩn cả người.

Thật sự mua a.

Hơn nữa toàn bộ thanh toán một lần!

Vì sao lạ như vậy.

Ba vạn hoa hồng, cư như vậy bị bay mất sao?

Tôn tỷ lảo đảo không đứng vững, nàng tranh thủ vịn tay vào bàn, lại nghe thanh âm vỡ nát ở trong trái tim mình, nếu như kiên trì một cái, đưa bọn họ đi xem biệt thự, thì ba vạn kia chính là của nàng rồi, hối hận a!

Trong phòng tài vụ.

Lục Dương quẹt thẻ ký tên.

Thông báo nhắc nhở thành công hiện lên, quản lý nhìn Lục Dương càng thêm vài phần kính ý, hơn ba trăm vạn a.

Sài một lần nhiều tiền như vậy, mà mày mặt cũng không nhăn lại một cái, không cần đoán cũng biết, gia đình của thanh niên này không phải đơn giản, hơn nữa là cách ăn mặc mộc mạc, tuyệt không phải là mấy loại nhà giàu mới nổi.

Tiểu Cầm cũng cảm giác mình đang năm mờ.

Không nghĩ tới.

Bản thân mình bán được nhà rồi.

Hơn nữa còn bán được một căn nhà biệt thự, nếu thưởng hoa hồng cũng được mấy vạn.

"Tiên sinh, phiền ngài đưa thông tin của mình vào hợp đồng trước khi ký tên."

Quản lý tiêu thụ khách khí nói.

Nói xong, lại nhìn Tiểu Cầm một chút, nói ra.

"Tiểu Cầm, mau cầm mấy ly nước tới đây."

Tiểu Cầm vội vàng đi đến bên cạnh máy rót nước.

Lục Dương cũng không điền thông tin của mình, mà hắn quay sang nhìn Quan Nguyệt, hỏi: "Em có mang theo CMND không?"

"Có, mà sao vậy."

Bởi vì hôm nay cần phải đi tàu, nên Quan Nguyệt vẫn luôn mang theo CMND, nhưng nàng vẫn không hiểu vì sao Lục Dương lại lấy CMND của mình làm gì.

"Đưa cho anh."

Quan Nguyệt mở ví tiền đưa CMND cho Lục Dương, nhận lấy, hắn đưa CMND tới cho nhân viên, nói ra: "Trên hợp đồng điền tên của mình nàng ấy."

Lời này vừa nói ra.

Căn phòng toàn bộ yên tĩnh.

Tiểu Cầm đang rót nước ,cũng chú ý đến bên này, nghe xong, tay nàng khẽ rung lên, nước trong ly còn chảy ra ngoài.