Triệu Oánh Oánh cũng có chút chóng mặt, nàng nói ra: "Quan Quan, ta cảm giác hôm nay như đang nằm mơ vậy, Lục Dương vậy mà mua cho ngươi một căn biệt thự, hơn ba trăm vạn a, nhà ta kinh doanh một năm cũng chỉ lời được mấy vạn."
Triệu Oánh Oánh cũng bị tài lực hôm nay của Lục Dương làm cho rúng động.
Lúc trước nàng cũng biết Lục Dương có tiền.
Nhưng sau hôm nay, nàng mới phát hiện, cái này mà có tiền à, người ta chính là thần hào, ba trăm bảy mươi vạn mua biệt thự xong, nói tặng là tặng, đây là trong nhà có máy in tiền sao?
Cho dù là bạn gái, cũng không có thể làm như vậy.
Triệu Oánh Oánh bây giờ có chút hoài nghi mình, hay là nàng nghĩ nhầm rồi, Lục Dương đối với Quan Nguyệt thật ra là toàn tâm toàn ý, căn bản không như phỏng đoán ở trong suy nghĩ nàng.
Hai ngươi là chân ái, bản thân mình là một cái bóng đèn miên man bất định.
"Ta cũng có cảm giác là mình đang nằm mơ."
Quan Nguyệt nói ra.
Nàng bắt lấy Triệu Oánh Oánh, véo một cái.
Triệu Oánh Oánh đau quá hét to một tiếng, nói ra: "Quan Quan, ngươi làm gì vậy."
"Ta thử xem mình có phải đang nằm mơ hay không."
"Vậy sao ngươi lại véo ta?"
"Ta sợ đau."
".... Có bản lĩnh ngươi đừng có chạy..."
Hai người cãi nhau ầm ĩ trên đường về ký túc xá.
Trong phòng, Trương Yến cùng Hoàng Hà đã đến, hai người đang thảo luận gì đó, nhìn thấy Quan Nguyệt cùng Triệu Oánh Oánh trở về, Trương Yến cười nói: "Chúng ta vừa rồi còn thảo luận hai người các ngươi đi đâu, không nghĩ tới lại trở lại rồi."
Hoàng Hà nhìn tập hồ sơ trên tay Quan Nguyệt, tò mò hỏi: "Quan Quan, trên tay của ngươi cầm gì vậy?"
"Hợp đồng mua nhà."
Quan Nguyệt không có giấu giếm.
Chủ yếu là truyện này Triệu Oánh Oánh cũng biết rồi, nếu như giấu hai người còn lại trong phòng, cũng lộ ra nàng quá keo kiệt...
Trương Yến kinh ngạc đứng dậy, nói: "Quan Quan, ngươi mua nhà rồi hả?"
"Không phải ta mua, là Lục Dương mua."
Quan Nguyệt lắc đầu.
Nàng có thể mua nổi loại nhà này sao?
Trừ khi lão Quan có thể lấy hết tích góp của cả nhà từ ngân hàng ra, nhưng mà, coi như lão Quan làm như vậy, đoán chừng cũng chỉ mua được một căn phòng bình thường ở Lục Thành, Quan Nguyệt biệt rõ trong nhà không có nhiều tiền.
So với Lục Dương, nhà nàng giống như người nghèo vậy.
Triệu Oánh Oánh nói ra: "Là Lục Dương mua, song hắn lại bảo người ta nghi một mình thông tin của Quan Quan, Lục Dương nói là cho Quan Quan đấy."
"Oánh Oánh, ngươi cũng đi theo sao?"
Trương Yến kinh ngạc hỏi.
Triệu Oánh Oánh nói ra: "Đúng vậy a, ta làm bóng đèn của bọn họ."
Trương Yến tiếc hận, nói: "Đáng tiếc quá, hai người chúng ta đến muộn, bằng không cũng muốn đi nhìn xem, ta còn không biết làm sao để mua nhà, Quan Quan, có thể cho chúng ta coi hợp đồng được không? Ta còn không biết hợp đồng hình vuông hay hình tròn.."
"Cầm lấy nhìn đi."
Quan Nguyệt mở túi hồ sơ ra, đem hợp đồng đưa tới.
Trương Yến cầm lên nhìn nhìn.
Hoàng Hà ở một bên cũng chạy tới nhìn xem.
Thời điểm nhìn thấy hợp đồng mua biệt thự, hai người đều khiếp sợ không thôi, lại chú ý con số ở phía dưới, các nàng có chút nói không ra lời.
"Quan..Quan Quan....Còn số này là ba trăm bảy vạn sao?"
Vẻ mặt Trương Yến tràn đầy khiếp sợ.
Hoàng Hà ở bên cạnh cũng vậy.
Các nàng cũng biết, bạn trai Quan Nguyệt rất có tiền, có xe Audi, hơn nữa bản thân hắn còn kinh doanh, nhưng các nàng tuyệt đối không nghĩ đến, Lục Dương lại có nhiều tiền đến như vậy.
Bỏ ra ba trăm bảy mươi vạn mua biệt thự, nói mua là mua, hơn nữa, vậy mà trực tiếp đứng tên Quan Nguyệt, còn chỉ viết tên một mình nàng ấy.
Cái này không thể dùng từ sủng ái mà hình dung nữa rồi.
"Đúng vậy a, Lục Dương thanh toán một lần đó, hâm mộ quá đi."
Triệu Oánh Oánh ở bên cạnh cũng bổ vào một đao.
Trương Yến đem hợp đồng đưa cho Hoàng Hà ở bên cạnh, Hoàng Hà cũng không nhịn, vội vàng trả lại cho Quan Nguyệt, sợ không cận thẩn lại làm hư hợp đồng.
Hơn ba trăm vạn a.
Hơn nữa còn thanh toán một lần.
Trương Yến cảm thán, nói ra: "Quan Quan, ta thật sự hâm mộ ngươi rồi, bạn trai của ngươi, thật là người tốt nhất vũ trụ."
"Đúng vậy a, bạn trai của ngươi cũng quá sủng ngươi rồi." Hoàng Hà không ngừng hâm mộ.
Quan Nguyệt bị nói vậy, nàng âm thầm mở cờ trong bụng, đem hợp đồng cất vào trong túi đựng văn kiện, xong, nàng vừa cười vừa nói: "Trương Yến thì đã có bạn trai, Hoàng Hà ngươi còn độc thân, về sau tìm một người giống như Lục Dương không được sao."
Hoàng Hà lắc đầu.
"Mục tiêu đó quá cao rồi, ta cũng không muốn mình bốn mươi tuổi vẫn chưa gả được đâu."
Hoàng Hà vẫn có chút lý trí.
Điều kiện bản thân không bằng Quan Nguyệt, vận khi cũng không tốt như Quan Nguyệt, nếu cưỡng ép đạt mục tiêu như vậy, đoán chừng chỉ có thể sống độc thân suốt kiếp, tuy nhiên, có hình mẫu lý tưởng Lục Dương ở phía trước, có thể nghĩ tới, về sau các cô gái ở đây tìm bạn trai sẽ yêu cầu cao hơn vài bậc.
Trương Yến đem chút kẹo nhét vào tay Quan Nguyệt, nói ra.
"Quan Quan, biệt thự lớn như vậy, về sau Chủ Nhật, chúng ta có thể tới biệt thự ngươi chơi được không?"
Quan Nguyệt gật đầu: "Đương nhiên là được rồi, bất quá nó vẫn chưa được thiết kế xong, đợi sau khi thiết kế với lắp đặt thiết bị xong, mới có thể tới chơi được."
"Không sao, ta cũng không vội, đợi đến lúc xong xuôi ngươi nhớ gọi chúng ta là được, ta còn chưa trải nghiệm qua biệt thự hơn ba trăm vạn là thế nào, ngủ trong biệt thự như vậy sẽ có cảm giác gì, có phải nhắm mắt là tiến vào mộng đẹp hay không."
...
Hơn bốn giờ chiều.
Lục Dương cuối cùng cũng đến trường học.
Hắn đến thư viện nhìn nhìn.
May mắn, nhân viên báo danh vẫn chưa có tan làm. Lục Dương vội vã chạy tới, đem họp phí học kì này nộp, cầm lấy biên lai nhìn một chút, Lục Dương hướng phòng 504 đi về.
Mấy tháng không gặp bạn cùng phòng, hắn phát hiện, mình có chút nhớ nhớ.