Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 475: Xui Xẻo (2)




"Lâm Viện Viện, nghe lời ta đi, đi tìm Lục Dương hỗ trợ, ngươi xấu hổ phả không, để ta giúp ngươi gọi điện thoại, ngươi nếu không nghe lời của ta, coi như đến được trường học, ta cũng sẽ không để ý tới ngươi nữa."

Giọng nói Tống Giai nghiêm túc hơn vài phần.

Lâm Viện Viện chính là nha đầu có thần kinh không ổn, ở một mình ở Thân Thành, trên người không xu dính túi, đưa mắt thì không quen ai, không chừng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ở trong nhà cũng có thể làm gãy cánh tay của mình, mua vé tàu thì tàu không hoạt động nữa, Tống Giai rất lo lắng cho khả năng sinh tồn của nàng ta.

"Giai Giai tỷ, không cần phải vậy đâu, không thể vì Lục Dương mà làm tổn thương tình chị em của chúng ta."

Lâm Viện Viện nhỏ giọng nói.

Tống Giai tức giận nói: "Nghe lời! Dựa theo lời ta nói mà làm, nếu đến được trường học, ta sẽ thỏa mãn một yêu cầu của ngươi."

"Thật không?"

Lâm Viện Viện không biết nghĩ đến cái gì, nàng có chút kích động.

"Đương nhiên là thật."

Tống Giai gật đầu, thời điểm này, vẫn nên ổn định Lâm Viện Viện là tốt nhất.

"Vậy được, không có ngươi thất hứa, ta sẽ đi tìm cái tên cặn bã ka."

Lâm Viện Viện từ phía sau chậu cây đi ra, nàng kéo hành lý hướng về cổng chính đi đến, trong lòng thì hết sức xoắn xuýt, không biết gặp được Lục Dương thì nên nói gì.

Đặc biệt là chuyện lần trước bên ngoài vườn khởi nghiệp, nàng còn nói sẽ cùng Tống Giai gả cho hắn, điều này làm nàng cảm thấy gặp mặt Lục Dương thì hết sức xấu hổ.

Tuy rằng lúc đó chỉ nói đùa.

Nhưng nếu Lục Dương lấy chuyện này trêu chọc nàng, hoặc gọi nàng là tiểu lão bà, trong nháy mắt nàng sẽ cho hắn một viên gạch vào đầu.

Trong đầu của Lâm Viện Viện thì nghĩ sẵn tí nữa gặp phải Lục Dương thì nên nói gì.

"Lục Dương, ta bị mất ví rồi, ngươi dẫn ta đi Lục Thành được không?"

"Lục Dương, thật là đúng dịp a, ngươi ở đây sao, ví tiền của ta bị mất rồi."

...

Lâm Viện Viện nghĩ đi nghĩ lại, chạy đến bậc thanh, chỉ cần đi lên, là có thể tới cổng chính nhà gà, sau đó nàng sẽ nhờ Lục Cặn Bã giúp đỡ.

Mang theo chiếc hành ly làm bằng da, Lâm Viện Viện đi lên bậc thang, vừa ngẩng đầu nhìn, nàng liền vội vàng dừng lại.

Bởi vì nàng nhìn thấy.

Lục Dương lại ở bên cạnh một nữ sinh xinh đẹp khác.

Cô em này có dáng người cao gầy, mang theo một chiếc kính gọng tròn, tuy rằng kém hơn người lúc trước về dáng người, nhưng hết sức có khí chất, là một mỹ nữ chân chính.

Hai người đang cười cười nói nói, giống như mấy cặp đôi yêu nhau vậy, điều này làm dũng khí vừa nãy Lâm Viện Viện gom được, trong nháy mắt toàn bộ biến mất.

"Cặn bã nam a!."

Lâm Viện Viện chửi thề một tiếng, sau đó nàng xoay người rời đi.

Ngoài cổng nhà ga, Lục Dương nhìn xung quanh một lần, không có phát hiện Lâm Viện Viện đang đứng ở lỗi thoát.

Quách Tiểu Ngọc bên cạnh có chút tò mò, hỏi :"Tìm gì vậy?"

"Nghe được gióng nói quen quen thôi."

Lục Dương cười nói.

Quách Tiểu Ngọc che miệng, cười: "Ngươi không phải đang nằm mơ chứ."

Nói xong, nàng nhìn chiếc đồng hồ phu nhân trên tay, nói ra: "Không nói nữa, tàu của ta sắp phải xuất phát rồi, sang năm, ngươi nhất định phải tới trường học của ta, đi ngắm hoa anh đào."

"Được."

"Cái này là ước định của chúng ta."

"Được."

Hai người vỗ tay với nhau, Quách Tiểu Ngọc mỉm cười ngọt ngào, hất tóc đuôi ngựa lên, kéo hành ly đi vào nhà ga.

Nhìn bóng lưng của nàng, thần sắc Lục Dương quái dị.

Thật đúng là trùng hợp, không nghĩ tới lại gặp được Quách Tiểu Ngọc ở nhà ga.

Lần nữa nhìn xung quanh, Lục Dương cảm giác vừa rồi mình nghe được giọng nói quen thuộc, nhưng sao lại không nhìn thấy ai, hắn lắc đầu: "Hay là ta vẫn còn chưa tỉnh ngủ? Nên nghe nhầm, xem ra tối qua vất vả quá rồi."

Lấy điện thoại ra nhìn, Liễu Thanh Thanh gửi tới tin nhắn là đã lên tàu rồi.

Bình thường tàu cao tốc sẽ không tới trễ giờ, tính toán thời gian lúc này cũng nên lên tàu rồi, Lục Dương nhắn lại một tin, chú ý an toàn, sau đó đem điện thoại bỏ vào túi, đi đến bãi đô xe, mở chiếc Passat rồi rời đi.

Quảng trường nhà ga, bên cạnh thùng rác, Lâm Viện Viện ngồi trên hành lý của mình, nàng co ro lại.

Nhìn tin nhắn Tống Giai gửi tới.

"Lâm Viện Viện, tìm được Lục Dương chưa?"

"Rồi."

Lâm Viện Viện nhắn lại một tin.

Ọt ọt

Bụng kêu lên một tiếng.

Nàng có chút đói bụng.

---

Chạng vạng tối.

Vừa mới ăn cơm tối xong, Lục Dương nhận được điện thoại của Tống Giai.

Hắn đi ra ngoài sân, nhấn nghe điện thoại, có chút kinh ngạc nói: "Học tỷ, sao học tỷ lại ngọi cho em rồi."

Ngữ khí Tống Giai có vài phần vội vàng, hỏi: "Lục Dương, Lâm Viện Viện đang ở với ngươi sao?"

Lâm Viện Viện?

Lục Dương nở nụ cười: "Học tỷ nói đùa gì vậy, sao Lâm Viện Viện lại ở với ta được chứ?"

"Hai người các ngươi không ở cùng nhau sao?"

Tống Giai hỏi lại lần nữa.

"Đương nhiên là thật rồi, chúng ta cũng không quen nhau, sao lại ở chung với nhau được, hơn nữa ta còn đang ở quê mà, không có ở trường." Lục Dương giải thích.