Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 476: Anh Rể (1)




Nghe được Lục Dương nói vậy, Tống Giai sốt ruột, nói ra: "Không hay rồi, Lâm Viện Viện nguy hiểm rồi!

"Học tỷ, ngươi không nói hơi quá chứ, nàng lớn như vậy rồi, làm sao mà bị nguy hiểm được? Hơn nữa ngươi vừa rồi nói gì cơ, Lâm Viện Viện ở cùng một chỗ với ta?"

Lục Dương cảm giác có chút kỳ lạ.

Tống Giai nói ra: "Lâm Viện Viện hôm nay chuyển chuyến ở ga Thân Thành, nàng còn nói nhìn thấy ngươi, nhưng không biết làm sao lại bị mất ví tiền, ta bảo nàng tìm ngươi nhờ giúp đỡ, nàng còn nhắn lại gặp ngươi rồi....Một giờ trước ta còn liên hệ với nàng, nói là cùng ngươi ở một chỗ, nhưng bây giờ điện thoại lại không gọi được, nhắn tin cũng không trả lời."

Thần sắc Lục Dương dần nghiêm túc hẳn lên.

Tống Giai cũng không cần phải đùa giỡn hắn mấy chuyện này, hơn nữa nàng còn biết buổi sáng mình tới nhà ga, nói rõ Lâm Viện Viện thật sự ở đó, mà nha đầu này thật sự ngu ngốc, đếm cả túi tiền cùng giấy CMND cũng làm mất được."

Nhớ lại tình cảnh lúc sáng.

Lục Dương liền bừng tỉnh đại ngộ.

Khó trách lúc đó hắn lại nghe được giọng nói quen thuộc, đoán chừng là của Lâm Viện Viện rồi, nhưng mà sao bản thân hắn lại không phát hiện ra?

Hay là vì nàng ta quá thấp.

Lục Dương an ủi: "Học tỷ, không cần phải lo lắng, Lâm Viện Viện tốt xấu cũng là người lớn rồi, chắc không có chuyện gì xảy ra đâu, khả năng là điện thoại nàng hết pin, để ta lên nhà ga tìm nàng một cái, ngươi cứ tiếp tục liên hệ cho nàng."

"Được, làm phiền ngươi rồi."

Tống Giai vội cúp điện thoại.

"Nói chuyện điện thoại với ai vậy?"

Tiền Vân đang dọn đồ ăn xuống bếp, nhìn thấy Lục Dương nói chuyện điện thoại xong, bà hỏi.

"Một bạn học của con."

Lục Dương trả lời một câu, sau đó nói: "Mẹ, con phải ra ngoài một chuyến, khả năng tối nay về có chút muộn, cũng có thể sẽ không về nhà, con có chìa khóa rồi, mẹ không cần phải đợi."

"A."

Sắc mặt Tiền Vân có chút quái dị, nhìn con mình.

Vài ngày nay con trai đều không về nhà ngủ, mà ban ngày vẫn tinh thần dồi dào, nhìn qua không như chơi đêm rồi, hay là...Trong lòng như nghĩ đến cái gì, Tiền Vân nhịn không được nhắc nhở: "Chú ý AN TOAN."

"n."

Trả về một tiếng, Lục Dương lại có chút ngây ngốc, sao lại chú ý an toàn?

Hắn lắc đầu.

Leo lên chiếc passat của cha mình ,hướng phía nhà ga đi tới.

Nhà ga Thân Thành cũng không phải là xa, với lại tối rồi nên trên đường cũng không còn nhiều xe nữa, Lục Dương tốn gần nửa tiếng là đã đến nơi, hắn trước tiên ở quảng trường tìm một vòng, không có phát hiện ra nha đầu Lâm Viện Viện đâu.

Nàng ta có thể chạy đi đâu?

Lục Dương khẽ nhíu mày, tuy hắn an ủi Tống Giai là Lâm Viện Viện sẽ không có chuyện gì đâu, nhưng kỳ thật ở trong lòng, hắn cũng cảm giác nha đầu Lâm Viện Viện này có chút không đáng tin, lớn rồi mà vẫn giống như một tiểu hài tử vậy, hơn nữa còn ưu đối nghịch cùng mình.

Tuy rằng nàng hơi đáng ghét một chút, nhưng cũng không có ý xấu...

Lục Dương tới phòng bảo vệ hỏi một chút.

Không có trẻ em nào mất tích cần trợ giúp cả.

Suy nghĩ một chút, Lục Dương gọi điện lại cho Tống Giai: "Học tỷ, ta đến nhà ga bên này tìm một lần rồi, Lâm Viện Viện không có ở đây, bảo vệ cũng không thấy có ngươi xin giúp đỡ, ngươi ở bên kia liên lạc được chưa?"

"Ta đã gửi vài tin nhắn rồi, nhưng đến bây giờ vẫn không có người trả lời.

Tống Giai cũng vội vàng theo.

"Lục Dương, ngươi tìm tiếp đi, nàng là một nữ sinh, trên người lại không có đồng nào, đêm hôm khuya khoắt làm sao bây giờ a?"

"Yên tâm."

Lục Dương gật đầu.

"Để ta lái xe đi tìm phụ cận."

Ngay tại thời điểm Lục Dương chuẩn bị tắt máy, Tống Giai lại vội vàng nói: "Lục Dương, từ từ, hình như Lâm Viện Viện hồi âm cho ta rồi, để ta xem một chút."

Sau một lát.

Tống Giai nói ra: "Lâm Viện Viện không có chuyện gì, chỉ là điện thoại của nàng hết pin, nàng bây giờ đang ở trong một tiệm nét gần nhà ga."

Sau khi nói xong.

Tống Giai thở phào một hơi, nhìn thấy tin nhắn đáp lại, nhưng nàng vẫn tương đối lo lắng.

"Xin chào, cho cháu hỏi một cái, gần đây có quán net nào không ạ?"

Lục Dương tìm một bác công nhân hỏi thăm.

"Ở đằng kia, trên tầng hai a."

"Cảm ơn bác."

Lục Dương thuận theo phương hướng công nhân chỉ, đi thêm mấy trăm mét, liền thấy được biển quáng cáo internet, trời đã tối rồi, nên biển quáng cáo cũng sáng rực hẳn lên.

Xác định bản thân không có tìm sai chỗ, Lục Dương theo cầu thang đi lên tầng hai.

Tiệm nét cũng không lớn.

Bộ dạng cũng chỉ có khoản 100met vuông.

Nhìn một cái có thể thấy toàn bộ.

Vừa đi vào cửa, Lục Dương liền thấy được Lâm Viện Viện như đang cãi lộn với người khác.

Nha đầu ngốc này....

Lục Dương mắng một câu, đi tới, sau đó nghe được thanh âm tranh luận.

Lâm Viện Viện sốt ruột giải thích: "Ta thật sự trưởng thành rồi."

"Ngươi ngay cả CMND cũng không có, sao chứng minh mình trưởng thành?"

"CMND của ta mất rồi."

"Không có CMND thì mời ngươi đi ra ngoài, ta không muốn phải giải thích với cảnh sát đâu."

"Ta vừa mới khởi động máy, ngồi một hồi không được sao? Ngồi một tí là ta sẽ đi."

"Không được."

Lục Dương nghe xong, liền biết nhờ khuôn mặt em bé của nàng, nên làm cho người ta tưởng rằng chưa đến tuổi vị thành niên, Lâm Viện Viện rõ ràng hai mươi tuổi rồi a, hắn đi tới, lạnh giọng nói ra: "Lâm Viện Viện."

Nghe thấy có người gọi mình, Lâm Viện Viện bất ngờ không thôi.

Ngẩng đầu lên nhìn thì ra là Lục Dương.

Nàng theo thoái quen như muốn chạy trốn, song chưa kịp chạy đã bị Lục Dương bắt lại.

Không để ý tới Lâm Viện Viện đang dãy giụa, Lục Dương hướng về người quản lý tiệm net, nói ra: "Xấu hổ quá, muội muội của ta quá tinh nghịch, tuổi còn nhỏ, chưa làm được CMND, còn bày đặt học theo người khác bỏ nhà đi, may mắn mà ta tìm được."

Quản lý tiệm net biểu lộ một khuôn mặt đã hiểu.