Lâm Viện Viện rất không may mắn.
Thời điểm nghỉ hè về nhà chơi không cận thân nàng gã gay tay, nên một kỳ nghỉ hè năm nay, nàng phải sinh hoạt trong cuộc sống của Dương Quá, vất vả lắm mới tháo được tháo bột, ý định đi tới trường học tìm Giai Giai toàn đ-.
Thật không nghĩ đến.
Chuyến tàu nàng mua vậy mà không chạy nữa.
Không chạy thì không chạy đi, thế mà hết lần này tới lần khác 12306 lại không thông báo cho nàng, dẫn đến nàng mua không được vé tàu chạy thẳng tới Lục Thành, chỉ có thể đi chuyến chung chuyển từ Thân Thành đến Lục Thành, bởi vì mùi vị bên trong khoang tàu quá nặng, nên nàng phải ra ngoài hít thở không khí, thật không nghĩ đến, vậy mà gặp phải Lục Dương.
(12306: Tổng đài ngành đường sắt Trung Quốc)
Hơn nữa.
Còn nhìn thấy Lục Dương cùng một nữ sinh khác nàng chữ gặp qua bao giờ ở cùng chỗ ôm nhau.
Còn vẫy tay tạm biệt nữa chứ.
Lâm Viện Viện mở to hai mắt mà nhìn, trong lúc nhất thời nàng quên luôn chụp ảnh lại làm bằng chứng, đợi đến lúc kịp phản ứng lại, nữ sinh đã đi khuất bóng làm Lâm Viện Viện hối hận không thôi, cơ hội tốt như vậy, vậy mà nàng lại bỏ lỡ.
Nhìn thấy Lục Dương xoay người lại, Lâm Viện Viện vội vàng trốn sau chậu cây.
Nàng lấy điện thoại ra gọi cho Tống Giai.
"Giai Giai tỷ, ngươi đoán xem ta nhìn thấy ai nào?"
"Thấy ai?"
Giọng nói Tống Giai truyền đến.
Lâm Viện Viện vẫn nhìn chằm chằm theo Lục Dương, nói ra: "Ta nhìn thấy Lục Dương."
"Lâm Viện Viện, ngươi không phải bị ảo giác chứ, Lục Dương không phải về quê rồi sao? Ngươi làm sao thấy được hắn? Hay hai người ngồi chung chuyến xe lửa, không trùng hợp như vậy chứ."
Tống Giai có chút kinh ngạc.
Lâm Viện Viện giải thích nói: "Mấy ngày nay không phải phía nam có bão sao? Chuyến tàu hỏa ta mua không hoạt động nữa, phải chung chuyển qua Thân Thành mới tới Lục Thành được, mà vừa nãy ta nhìn thấy hắn, cùng một nữ sinh khác ôm nhau một chỗ."
"Lâm Viện Viện, ngươi nói gặp Lục Dương ở nhà ga, còn cùng một nữ sinh khác ôm nhau?" Ngữ khí Tống Giai tràn ngập nghi ngờ, Lục Dương coi như sắc đảm ngập trời, cũng sẽ không ở mấy nơi như nhà ga làm loại chuyện này, Lâm Viện Viện dùng thành kiến nhìn người, đây cũng không phải ngày một ngày hai nàng nói Lục Dương như vậy, nhấp định trong này có khoa trương lên rồi.
"Thật mà, ta tận mắt nhìn thấy, mà lúc này quên chụp ảnh lại rồi."
Lâm Viện Viện vô cùng khẳng định nói ra.
"Ừ."
Ngữ khí Tống Giai vẫn bình tĩnh, nói: "Lâm Viện Viện, ngươi trên đường phải chú ý an toàn, ta đang ở trong phòng ngủ đợi ngươi, nhớ nhìn lại thời gian vé tàu, đừng có mà nhầm lẫn."
"Không sai được, chuyến của ta khởi hành 11:30, còn phải hơn một tiếng nữa mới đi." Lâm Viện Viện lấy tay sờ vào trong túi áo, muốn tìm vé tàu của mình để xác nhận một cái, sau đó biểu lộ nàng liền phát sinh biến hóa, khiếp sợ nói: "Ví tiền của ta đâu rồi?"
"Lâm Viện Viện, xảy ra chuyện gì vậy? Túi tiền bị gì cơ." Tống Giai ở trong điện thoại vội hỏi.
"Hu hu hu... Giai Giai tỷ, ta xong đời rồi, ví tiền bị mất rồi, vé tàu cũng ở trong đó."
Lâm Viện Viện khóc không ra nước mắt.
Nàng kéo cái túi áo ra, bên trong rỗng tuếch, cái gì cũng không có, thời điểm này, nàng cũng không quan tâm đến Lục Dương nữa, túi tiền bị mất rồi, nàng phải làm gì bây giờ?
Tống Giai vội vàng nói: "Ngươi tìm lại đi, xem có đặt trong hành lý hay túi xách gì không."
"Ta không có túi xách, với lại túi tiền cũng không có trong rương hành lý, khi ở trên tàu ta có nhìn qua." Lâm Viện Viện sốt ruột nói: "Giai Giai tỷ, ta phải làm sao bây giờ? Sao ta lại xui xẻo như vậy."
"Viện Viện, ngươi đừng có gấp, kiểm tra xem mấy chỗ khác còn tiền không? Hay là trong hành lý còn thẻ không?"
"Không có, ta đêm CMND, thẻ ngân hàng, vé tàu, tiền, tất cả mọi thử đều cất ở trong ví rồi."
Lâm Viện Viện hết sức sốt ruột.
"Ngươi đang ở ga Thân thành sao?"
"Đúng vậy a."
"Lục Dương cũng ở đây?"
"Ừ."
"Vậy ngươi tìm Lục Dương nhờ giúp đi, chỗ này ngươi không quen, cẩn thận lạc đường, Lục Dương có thể giúp đỡ ngươi a."
Lâm Viện Viện nghe nói tới tìm cặn bã nam Lục Dương hỗ trọ, sắc mặt nàng lập tức thay đổi, nói ra: "Giai Giai tỷ, không được, ta coi như có chết, cũng không bao giờ tìm Lục Dương hỗ trợ!."
"Lâm Viện Viện, sao ngươi lại bướng bỉnh như vậy, ngươi bây giờ không có đồng nào trên thân, đến ngay cả CMND cũng không có, còn có thể đi đâu được, ngươi đúng là một kẻ đần." Tống Giai nhịn không được mắng.
Lâm Viện Viện chính là một nha đầu ngu ngốc, người bình thường nào mà xui xẻo như thế, có thể làm mất được ví tiền của mình.
"Không được, không được, ta sẽ không bao giờ tìm hắn nhờ giúp."
Lâm Viện Viện vẫn bướng bỉnh như trước.
Tống Giai rất tức giận, nhưng khổ nỗi bây giờ nàng đang ở Lục Thành, không có biện pháp nào giáo huấn Lâm Viện Viện cả, nếu không, nằng nhất định sẽ bóp hai cái mặt tròn đó đến méo, cái con xú nha đầu này,đến lúc nào rồi, còn giận dỗi như trẻ con.