Nhà xưởng sản xuất quần áo Hằng Nguyên có phúc lợi đãi ngộ vô cùng tốt, ở huyện Thanh Sơn là tiếng lánh đồn xa, bao nhiêu nữ nhân, đều lấy vào Hằng Nguyên làm mục tiêu phấn đấu của mình.
Dù sao ở huyện thảnh nhỏ này, thu nhập ở nhà xưởng Hằng Nguyên có thể bằng mấy nhà xưởng khác ở phía nam, vì vậy có bao nhiêu người không muốn vào đây làm chứ, chỉ là đáng tiếc, yêu cầu của nhà xưởng rất cao, không phải người nào cũng có thể vào.
Lục Dương nói tiếp: "Việc kinh doanh của nhà xưởng có vấn đề, nên anh mua lại nó rồi."
Đôi mắt đẹp của Liễu Thanh Thanh tỏa sáng, nàng lặp lại lời nói vừa rồi.
"Anh mua lại rồi?"
Một nhà xưởng sản xuất quần áo có tuổi đời mười mấy năm, là xí nghiệp tiêu biểu ở huyện Thanh Sơn, mà bị Lục Dương mua lại rồi.
Lời này nếu người khác nói, khẳng định Liễu Thanh Thanh không tin.
"Đúng vậy, anh có quen lão bản của nhà xưởng, nàng muốn đem nhà xưởng bán đi, nên chúng ta đã thương lượng với nhau, anh liền đồng ý mua lại, chuyện này rất ít người biết, về sau nếu em không muốn kinh doanh cửa hàng bán hoa nữa, có thể về nhà xưởng làm quản lý."
"Thôi được rồi, em không biết quản lý người khác đâu." Liễu Thanh Thanh lắc đầu, nàng suy nghĩ một chút, còn nói thêm: "Anh mua lại nhà xưởng rồi, có thể để cha em vào trong đó làm được không? Không cần phải chức vụ quan trọng gì đâu, chỉ cần cho ông ấy có việc làm là được, có ít tiền nuôi gia đình, thuận tiện chiếu cố chọ mẹ...Mẹ của em thân thể vẫn không tốt, em cũng không muốn ông đi làm xa."
"Không có vấn đề, đợi qua một đoạn thời gian nữa, chờ thủ tục hoàn thành xong, em hãy nói ông đi qua, anh sẽ kiếm cho ông ấy một công việc nhàn rỗi, tiện thể chiếu cố gia đình."
Đây chỉ là một chuyện nhỏ, tất nhiên là Lục Dương sẽ không cự tuyệt rồi.
"Anh thật là tốt."
"Chúng ta tiếp tục công việc luôn."
Lục Dương chuyển chế độ sang im lặng, sau đó ném qua một bên.
Sắc mặt Liễu Thanh Thanh trở nên đỏ.
...
Đã gần một ngày, Lục Dương vẫn chưa về nhà, làm Tiền Vân có chút hoài nghi, có phải Lục Dương lại tới tiệm net chơi suốt đêm hay không, song có điều, Lục Dương hiện tại đã trưởng thành, cũng không cần dựa vào bọn họ, Tiền Vân cùng Lục Vĩ cũng không quản được, nên không hỏi nhiều.
Nhưng Tiền Vân lại không biết, Lục Vĩ đang lo lắng cho chiếc xe của mình hơn còn trai…
Trong chung cư Hòa Bình.
Một đêm nay rất hoang đường, từ sô pha phòng khách đến phòng tắm, lại từ phòng tắm đến phòng ngủ, khắp nơi đều có dấu hiệu ân ái của bọn họ, mãi cho đến khi Liễu Thanh Thanh không còn khí lực nữa, Lục Dương mới buông tha cho nàng.
Ngày hôm sau.
Hai người thức dậy đã muốn.
Lục Dương mở mắt thì đã hơn tám giờ.
Vậy mà Liễu Thanh Thanh vẫn còn nằm ngủ bên cạnh, quả là một điều ngoài ý muốn mà, nếu đổi lại nàng trước đây ở Lục Thành, cái giờ này thì đã sớm dậy từ lâu, thậm chí còn chuẩn bị xong nồi cháo gạo.
"Dậy đi."
Lục Dương ở trên bờ mông cao ngất của Liễu Thanh Thanh vỗ một cái.
Liễu Thanh Thanh mơ mơ màng màng mở mắt.
"Mấy giờ rồi."
"Tám giờ rưỡi rồi."
"A."
Liễu Thanh Thanh vội vàng bật dậy, nhìn điện thoại, quả thật là tám rưỡi rồi.
Nàng không nghĩ hôm qua bản thân mình lại ngủ một giấc muộn như vậy, nếu như không phải Lục Dương nhắc nhở nàng, có khả năng nàng đã trễ chuyến tàu sáng rồi, nghĩ đến đêm qua bị hành hạ như vậy, nàng giận dữ nói: "Đều tại anh hết."
"Được rồi, đều do anh, em mau đi thu nhập đồ đạc đi, sau đó chúng ta ra ngoài ăn sáng, rồi anh đưa em tới nhà ga."
Liễu Thanh Thanh thu dọn đồ đạc vô cùng nhanh.
Nàng cũng không trang điểm.
Chỉ mười phút sau đã hoàn thành toàn bộ, còn đổi một bồ quần áo mới.
Lại đem quần áo cũ bỏ vào trong bì, cất vào rương hành lý, ý định để tới Lục Thành rồi giặt sau, Lục Dương thì càng đơn giản, hắn chỉ tốn một phút đồng hồ đã mặc xong quần áo, hai phút để đánh răng, sau đó ở dưới cơn nước mát lạnh, tùy tiện rửa mặt vài cái, là xong việc, cũng một phần là do tóc hắn ngắn, không cần phải tắm.
Thu nhập xong.
Hai người ra ngoài ăn bữa sang.
Sau đó Lục Dương lái xe chở Liễu Thanh Thanh vào nha ga.
Thời gian lúc này mới chín giờ bốn mươi.
Khoảng cách tàu xuất phát còn khoản hai mươi phút nữa, chừng đó thời gian cũng để Liễu Thanh Thanh lên tàu rồi.
Nhận lấy vé tàu đặt trên mạng, hai người ôm nhau tiễn biệt một phen, Lục Dương nói ra: "Lên trước đi, anh mùng một tháng chín cũng quay lại Lục Thành rồi, cũng không cách xa mấy ngày.”
“Ừ, em biết rồi.”
Liễu Thanh Thanh gật đầu.
Sau đó hướng cổng xoát vé đi đến, trên đường,đi nàng còn quay đầu lại, nhìn về Lục Dương vẫy tay, sau đó mới đi vào.
Lục Dương cũng vẫy tay đáp lại.
Nhưng mà, hắn không biết.
Trên đại sảnh nhà ga, có một ánh mắt đang gắt gao nhìn Lục Dương từ xa...