Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 467: Ý Định




Huyện Thanh Sơn, bệnh viện nhân dân.

Ngỗ Mẫn Hà đang ở trong phòng trò chuyện với bác sĩ.

Bác sĩ trưởng mang một chiếc kinh gọng đen, nhìn kết quả kiểm tra của Ngô Mẫn Hà rồi nói ra: "Ngô phu nhân, thân thể của bà hồi phục không tệ, về sau cứ tiếp tục bảo trì chế độ ăn hiện tại, hạn chế ăn cay..."

Liễu Thanh Thanh đứng ở bên cạnh, nghe bác sĩ nói mẹ mình không có chuyện gì, nàng mới nhẹ nhàng thở ra.

"Mẹ, mẹ cùng với bác sĩ trò chuyện đi ạ, con đi ra ngoài một lát."

Nói xong, Liễu Thanh Thanh đi ra khỏi văn phòng.

Ở hành lang bênh viện, nàng lấy điện thoại ra kiểm tra vé tàu đặt trên mạng của mình, chuyến tàu xuất phát vào ngày mai, thân thể mẫu thân không có vấn đề gì, nàng cũng không cần thay đổi hành trình.

Trường học cũng sắp đi học lại rồi.

Bên phía cửa hàng bán hóa cần phải chuẩn bị sớm, nhập hàng thôi cũng tốn ít nhất một hai ngày, cho nên cần nàng phải sớm đi Lục Thành.

"Liễu Thanh Thanh."

Nghe được có người gọi tên mình.

Liễu Thanh Thanh cất điện thoại vào túi áo, sau đó ngẩng đầu nhìn, là Lâm Thanh Nhã. Lâm Thanh Nhã từ trong phòng bệp nhân đi ra, trên tay còn cầm một cuốn sổ ghi chép.

Vừa rồi hẳn là nàng mới kiểm tra tình trạng bênh nhân xong.

"Bác sĩ Lâm."

Liễu Thanh Thanh cười, lên tiếng chào hỏi.

Lâm Thanh Nhã cũng chú ý phòng đối điện có Ngô Mẫn Hà đang kiểm tra, cười nói: "Mẹ cháu tới kiểm tra sức khỏe sao? Thân thể khôi phục thế nào rồi."

"Cảm ơn bác sĩ Lâm đã quan tâm, vừa rồi bác sĩ nói quá trình phục hồi rất tốt, nửa năm sau tới kiểm tra lại lần nữa là được rồi."

"A." Lâm Thanh Nhã lộ một tia vui vẻ: "Vậy cũng không tệ rồi."

Nói xong, nàng nhìn xung quanh một vòng.

Không biết là vô tình hay hữu ý, hỏi một câu: "Cậu bạn trai kia không đi chung với cháu sao?"

Nghe vậy, tim Liễu Thanh Thanh liền đập mạnh trong lòng, bên ngoài thì giả vợ không để ý chút nào, nàng cũng hiểu vì sao Lâm Thanh Nhã hỏi vậy, nếu không phải Lục Dương sớm nói với nàng biết, Lâm Thanh Nhã chính là mẹ của Quan Nguyệt, thì nàng cũng không nghĩ tới, bác sĩ Lâm đang thử nàng.

Nhìn mặt Lâm Thanh Nhã như hỏi cho có, đúng là cao thủ mà.

Liễu Thanh Thanh trợn mắt nhìn, nói ra: "Bác sĩ Lâm, cháu nào có bạn trai, lần trước là hiểu lần thôi ạ, cháu tính giải thích cho bác sĩ, mà bác sĩ lại vội vàng rời đi."

"Cháu xinh đẹp như vậy mà không có bạn trai ư?"

Lâm Thanh Nhã vẫn ráng hỏi, không có buông tha.

Liễu Thanh Thanh lắc đầu: "Cháu còn nhỏ, vừa mới tốt nghiệp cấp ba xong, trong nhà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, làm sao mà có tâm tư tìm bạn trai, lần trước chỉ là một bạn học cũ, giúp đỡ cháu một ít."

"À, vậy sao, người bạn kia đúng là tốt bụng."

"Dạ, tất nhiên là tốt bụng rồi, chỉ đáng tiếc là hắn đã có bạn gái."

"A."

Lâm Thanh Nhã nhẹ gật đầu.

"Vậy hóa ra lúc đó cô hiểu lầm."

"Thôi, cô còn phải đi kiểm tra cho bệnh nhân đây, không quấy rầy cháu nữa."

Nói xong, Lâm Thanh Nhã nhẹ gật đầu với Liễu Thanh Thanh, sau đó đi vào một phòng bênh nhận khác.

Nhìn bóng lưng của Lâm Thanh Nhã, Liễu Thanh Thành cười khổ một tiếng, có điều nụ cười này của nàng là lo lắng cho Lục Dương, bác sĩ Lâm này cũng không phải một người dễ đối phó, cuộc sống sau này của Lục Dương, chỉ sợ trải qua không tốt rồi.

Lắc đầu, Liễu Thanh Thanh cũng không nghĩ nhiều nữa, nàng đi vào phòng vệ sinh.

---

Trong cửa hàng KFC.

Lục Dương cùng Quách Tiểu Ngọc đều ăn no, có thể là do thân thể ngày càng phát triển, sức ăn gần đây của Lục Dương lớn hơn rất nhiều, một phần gà rán liền bị hắn xử lý đẹp, ngoài trừ Coca chưa uống hết, thì những thứ khác đều đã dọn sạch, bụng của Lục Dương cũng căng lên một tí.

Quách Tiểu Ngọc thì kém hơn.

Một phần ăn nàng ăn chưa đến một phần ba, liền giơ tay bỏ cuộc, cuối cũng vẫn là Lục Dương xin cái túi, đóng gói lại giúp cho nàng mang đi.

"Lục Dương, mùa xuân sang năm ngươi hãy đến trường của ta chơi, ta sẽ dẫn ngươi đi nhìn ngắm hoa anh đào."

Quách Tiểu Ngọc đứng ở ngoài cửa nhà, hướng về phía Lục Dương vẫy tay.

"Được, có thời gian ta sẽ tới."

Lục Dương cười nói.

Đưa mắt nhìn chiếc xe biến mất, Quách Tiểu Ngọc lầm bầm: "Còn nói có thời gian sẽ tới, cũng quá giả tạo rồi."

Không biết nhớ lại cái gì.

Ánh mắt của Quách Tiểu Ngọc có chút thất thần.

Đưa Quách Tiểu Ngọc về nhà xong, Lục Dương cũng không vội trở về, mà hắn lái xe đến cửa hàng sản xuất quần áo Hằng Nguyên, trên đường, hắn đã gọi cho Lâm Nghệ Hồng một cuộc, nghỉ hè lâu như vậy rồi, cũng sắp phải tới trường lại, nhưng đại tỷ này hắn chưa gặp mặt lần nào.

Hai mươi phút sau, hai người hẹn nhau một ở một tiệm trà sữa ngoài xưởng.

"Tiểu Dương, em lại đổi xe rồi à?"

Lâm Nghệ Hồng nhìn chiếc xe ngoài cửa.

"Em không phải thấy chị lái Passat, sau đó đổi Audi thành Passat chứ."

"Lâm tỷ, chị cũng quá tự luyến bản thân mình rồi, đây là xe của cha em, em không có đổi." Lục Dương lắc đầu, không biết cái vấn đề này có bao nhiêu người hỏi rồi.

Lâm Nghệ Hồng mỉm cười.

"Chị chỉ tùy tiện nói chút thôi."

Lục Dương bưng ly trà sữa đưa cho Lâm Nghệ Hồng, hắn thì không uống, chủ yếu là vừa rồi ăn no quá, hiện tại trong bụng đã căn đầy, không có chỗ để chứa, hắn hỏi: "Lâm tỷ, gần đây chị bận rộn điều gì?"

"Thì bận rộn mấy chuyện về Trà đó."

Lâm Nghệ Hồng thở dài.

"Làm sao vậy, không thuận lợi sao?"

Lâm Nghệ Hồng hút một miếng trà sữa, nói ra: "Xưởng sản xuất trà của chị có thể giúp địa phương đi lên, đương nhiên là bên phía huyện ủy ủng hộ rồi, nhưng để di dời những hộ nông dân trong địa phương sản xuất thì tương đối khó khăn."

Lục Dương cũng hiểu điều này.

Hắn nói ra: "Tham lam là bản tính con người, nếu như chị đã tới cửa nói điều kiện, người ta khẳng định sẽ hét giá trên trời, em đề nghị chị không nên phải vội, hiện tại người dân cũng không cần vào núi kiếm củi đốt nữa rồi, nên đối với bọn họ núi hoang cũng không có tác dụng gì, nhưng nếu chị đã nói về vấn đề đên bù, khẳng định bọn họ sẽ cảm thấy đây là bảo bối quý giá, quyết không bỏ, không bằng chị bây giờ tìm mấy nơi làm thí điểm, trả nhiều tiền thuê một chút, ngoài ra, sản xuất cũng phải tìm được nơi tiêu thụ, rất nhiều nông dân cũng trồng trà nhưng không tìm được chỗ bán nên đều thua lỗ, vì vậy chị cần phải tìm nơi tiêu thụ trước khi sản xuất..."

"Một khi chị đã thuê xong ngọn núi, có thể bắt đầu sản xuất tiêu thụ đi chỗ khác, đến lúc đó nhiều ngươi từ chối lúc đầu cảm thấy không có chỗ tốt gì nữa, cùng tìm chị để sang tên hay cho thuê..."

"Với lại việc tiêu thụ mới là khó nhất, chỉ cần có thể nắm vững con đường tiêu thụ, thì có thể đi đầu trong cái ngành sản xuất chà này, dù sao Thân Thành chúng ta cũng không nhiều ngươi kinh doanh lá trá nên không cần phải lo cạnh tranh, có đường dây tiêu thụ mới là chuyện quan trọng nhất."

Trên mặt Lâm Nghệ Hồng lộ vài tia bất ngờ: "Không nghĩ tới em lại biết nhiều như vậy."

Lục Dương cười cười: "Không có gì, đọc nhiều sách thì sẽ biết.

Lâm Nghệ Hồng nhẹ gật đầu: "Nguồn tiêu thụ kỳ thật không phải vấn đề lớn, chị đã chuẩn bị hết rồi, chỉ cần không phải số lượng lớn, chị cũng có thể bán đi, kỳ thật hai năm qua, chị cũng làm thử một tí, làm người trung gian đứng ở giữa ăn hoa hồng, nếu không, chị cũng không lao đầu vào ngành này..."

"Lâm tỷ, chị thật sự là nữ cường nhân."

Lục Dương tán thưởng.

Lâm Nghệ Hồng lắc đầu: "Chị cũng bị người ta ép buộc thôi, không có cách nào cả, bên phía nhà xưởng sản xuất quần áo có mấy trăm công nhân, mà đơn đặt hàng thì năm này ít hơn năm trước, nếu phông phải gần đây nhận mấy đơn đặt hàng sản xuất quần áo cho học sinh, chỉ sợ phải ngừng lại một số máy móc rồi, trong xưởng lại có không ít công nhân lớn tuổi, đều vào đây làm từ lúc chị mới khởi nghiệp, cũng không thể nói một câu rồi đuổi họ đi được, lương tâm cua ta không làm được."

Nghe được lời nói từ nội tâm của Lâm Nghệ Hồng, trong lòng Lục Dương đánh giá nàng cao thêm vài phần.

Mặc dù có quần sáng kiếp trước tồn tài, Lục Dương biết Lâm Nghệ Hồng là một doanh nhân, nhưng cũng không triệt để nhiễm bản tính thương nhân, bởi vì sự hiện diện của nàng, rất nhiều trị trấn đều thoát nghèo.

Mặc dù có ngươi không muốn mất đi danh xưng huyện nghèo, nhưng đối với dân chung, đây không nghì ngờ gì là một chuyện tốt.

Bao nhiêu gia đình nghèo khó, đều thu lợi từ sản nghiệp sản xuất lá trà, đều thoái đi nghèo khó, trở thành gia đình trung lưu, coi như không biết làm gì, hàng năm đi thu hoạch lá trà, cũng có thể kiếm được mấy nghìn tệ.

Thu nhập bình quân trên đầu người của huyện Thanh Sơn là mấy? Mà mấy nghìn tệ này cũng có thể nuôi sống gia đình cùng đưa con cái tới trường học.

Mà xưởng sản xuất quần áo Hằng Nguyên đối với Lâm Nghệ Hồng là một gánh nặng,

Xí nghiệp vài trăm người, một tháng chi tiêu, đều là một khoản tiền lớn.

Cùng tất biến, biến túc không (Nghèo thì phải thay đổi, thay đổi mới thành công)

Lục Dương suy nghĩ một chút, suy nghĩ được mất, sau đó hỏi: "Lâm tỷ, tỷ có ý định bán nhà xưởng sản xuất quần áo sao?"