Xưởng sản xuất quần áo đối với Lâm Nghệ Hồng mà nói, là một gánh nặng không thể vứt đi.
Những năm nay, tiền kiếm được từ bán trà của Lâm Nghệ Hồng đều đổ dồn vào đó, làm liên lụy đến sự phát triển của sản nghiệp trà của nàng, nhưng điều này nàng cũng không có cách nào khác cả, cuộc xuống của mấy trăm công nhân đều dựa vào làm việc ở nhà xưởng, không phải nói là có thể bỏ được.
Nhưng đối với Lục Dương, thì ngược lại.
Doanh thu nhà xưởng giảm sút không phải vì vấn đề chất lượng sản phẩm, mà hoàn toàn ngược lại, sản phẩm của nhà xưởng sản xuất ra có chất lượng rất tốt, ở phụ cận mấy huyện thành xung quanh đều có danh tiếng của mình, dù sao cũng là xí nghiệp nhà nước sau này mới đổi thành xí nghiệp tư nhân, bên trong có rất nhiều công nhân có kỹ năng cao cấp, làm nửa đời người mới có thể đạt được kỹ thuật này.
Mà điểm khiến nhà xưởng thu lỗ hiện nay là gì.
Là đơn đặt hàng.
Nhưng, thứ này vựa vặn Lục Dương lại có thừa.
Sàn thương mại điện tử của CCilicili hiện nay đang kinh doanh các mặt hàng như áo, quần, khăn quàng, bao tay, những thứ này lượt tiêu thụ không hề tệ, lúc trước Lục Dương nhờ Từ Phượng Niên đi khắp nơi các nhà xưởng kí kết hợp đồng sản xuất, tuy rằng đến bây giờ chưa có vấn đề gì, nhưng nếu công ty có một nhà xưởng riêng, thì đây cũng là điều không tồi.
Ít nhất là phương diện chất lượng, có bản thân nghiêm túc trấn giữ, chất lượng sẽ không bị giảm sút, hơn nữa giá thành sản phẩm cũng giảm xuống rất nhiều, có thể mang đến công ty nhiều không gian lợi nhuận.
App trên điện thoại của CCilicili cũng sắp xuất hiện, đến lúc đó người dùng sẽ tăng trưởng nhanh hơn nữa, người dùng sản phẩm của CC cũng ngày càng tăng lên, vì vậy đối với nhu cầu về sản phẩm ngày càng nhiều, đây cũng là nguyên nhân Lục Dương động tâm với xưởng sản xuất quần áo Hằng Nguyên.
Đương nhiên, cũng một phần tiếc hận cho một xí nghiệp nổi tiếng xuống dốc
Kiếp trước.
Về sau nhà xưởng Hằng Nguyên cuối cùng cũng phải đóng cửa.
Nhà xưởng to như vậy, cuối cùng bị biến thành một mảnh phế tích, tuy Lâm Nghệ Hồng cũng tìm được đường ra cho công nhân trong nhà xưởng, nhưng đáng tiếc, lúc đó, chẳng có ai nguyện tiếp nhận một nhà xưởng đã từng là xí nghiệp nổi tiếng một thời.
Cái tên Hằng Nguyên này, đã chìm vào quên lãng, thế hệ trẻ tuổi đời sau, hầu như không có ai biết đến cái nhà xưởng này, chỉ có người thế hệ trước, khi đi qua chỗ này, mới thổn thức vài tiếng, đó là địa phương bọn họ đã từng hướng tới.
Lâm Nghệ Hồng không nghĩ tới Lục Dương lại hỏi như vậy.
Nàng kinh ngạc nói: "Em có thể tìm người tiếp nhận?"
Nói xong, nàng cũng tự mình bật cười.
Lục Dương mặc dù có tiền, nhưng chuyện kinh doanh không phải là chuyện đùa, coi như hắn có quen một số kẻ có tiền, người ta cũng chưa chắc đã tiếp nhận cái cục diện rối rắm này, không có đơn đặt hàng, thì làm sao có thể tự cứu mình, hơn nữa những người công nhân khác thì làm sao?
Trong giới kinh doanh này, ai ai cũng là soái cả, không có thịt ăn, sao bọn hắn phải bỏ tiền ra để nhận lấy gánh nặng, đây không phải vác đá tự đập chân mình à.
Nhưng mà, Lục Dương vẫn khẳng định nói: "Có thể tìm được người tiếp nhận."
"Người nào?" Lâm Nghệ Hồng kinh ngạc hỏi.
"Ngay tại trước mặt chị."
Lục Dương mỉm cười.
"Em?" Lâm Nghệ Hồng cười khổ một tiếng: "Lục Dương, em đừng nói giỡn nữa, xưởng sản xuất quần áo có hơn bốn trăm công nhân, coi như chị chuyển giao miễn phí cho em, thì tiền lương mỗi tháng cũng khiến em suy sụp rồi, em tuy viết sách lời không ít tiền, nhưng cục diện rối rắm như thế này thì vẫn nên tránh xa."
Lâm Nghệ Hồng tính khoản sổ sánh.
Hiện tại nhà xưởng có rất ít đơn đặt hàng, trên cơ bản công nhân không cần tăng ca, nhưng chỉ như vậy thôi, tiền lương mỗi tháng của công nhân cũng khoản ba nghìn tệ rồi, tính cả lương hưu cùng bảo hiểm sức khoẻ, một công nhân cũng xấp xỉ bốn nghìn.
Bốn trăm công nhân, tiền lương một tháng đã là một trăm sáu mươi vạn rồi.
Dựa theo đơn đặt hàng đang có trên tay, mỗi tháng đều lỗ hơn mười vạn.
Đây là dưới tình huống đơn đặt hàng vẫn có như bây giờ.
Nhưng dựa theo xu thế hiện nay.
Đơn đặt hàng sản xuất hàng năm đều bị giảm bớt, nếu không có đơn mới mà nói, thì số tiền trả cho công nhân thôi đã là rất lớn rồi, ngoài trừ cắt giảm biên chế ra, thì không còn cách nào khác.
"Lâm tỷ, hình như chị biết về em hơi ít, để em giới thiệu mình lại với chị."
Lục Dương mỉm cười, tiếp tục nói.
"Em có một sàn thương mại điện tử, doanh thu một ngày khoản ba trăm ngàn,hơn nữa con số này vẫn còn tăng lên, doanh thu này một nửa đến từ các loại trang phục như quần áo, găng tay,..., nếu như em đưa sản phâm giao cho xưởng sản xuất Hằng Nguyên mà nói, thì đơn đặt hàng không phải vấn đề, chỉ sợ công nhân còn phải tăng ca làm việc mới được."
"Em không phải là đang nói đùa chứ."
Lâm Nghệ Hồng có chút khó tin.
"Chỉ có thể lên mạng tìm thông tin công ty TNHH mậu dịch thế kỷ Sơn Hải."
Lục Dương không giải thích nhiều.
Lâm Nghệ Hồng là một người thông minh, nhìn qua liền sẽ hiểu.
Lâm Nghệ Hồng bán tin bán nghi, cầm lấy điện thoại lên baidu sreach một cái, nhìn thấy tên đại diện pháp nhân là Lục Dương, mí mắt nàng hơi nhảy dựng.
Lại nhìn thông tin cơ bản của công ty.
Nét mặt nàng liền biến đổi, khiếp sợ nói: "Em là đại lão bản của C site."
"Đúng vậy, C site chính là do em cùng bạn em sáng tạo ra đấy."
Lục Dương cũng không nói chính bản thân hắn làm ra, như vậy cũng quá kinh người rồi, hơn nữa Lữ Tiểu Vũ cũng là một người không thể thiếu trong quá trình khởi nghiệp của Lục Dương.
"Điều này..Điều này cũng quá khó tin đi được."
Vì không để mình thất thố, Lâm Nghệ Hồng liên tục uống vài ngụm trà sữa, mới khiến bản thân mình bình tĩnh trở lại.
Nàng tiếp tục nói: "Chị cũng chú ý đến Csite, là một công ty internet có tiềm lực rất lớn, hơn nữa các em làm sàn thương mại điện tử vô cùng tốt, biết đi lối riêng, tránh cạch tranh cùng taobao với jindong, có thể nói là phương hướng đúng đắn, chị còn nghĩ sau này sinh ý đi lên, liền tìm Csite hợp tác, thật không nghĩ tới...em hóa ra là..."