Nhưng Quan Kiến Quốc đối với mấy thứ như tiền tài cũng không chút nào hứng thú, trong nhà vốn cũng không thiếu tiền, vợ chồng còn là nhân viên trong nhà nước, phúc lợi đãi ngộ không tệ, coi như không phải lo cơm áo gạo tiền, già rồi còn có tiền hưu, chỉ cần không tiền sài xa xỉ, trên cơ bản không sài hết tiền được.
Nhưng Lục Dương có năng lực, lại đối xử với còn gái ông rất tốt, đây là một chuyện tốt, tối thiểu nhất sau này còn gái theo Lục Dương thì không phải chịu nhiều khổ sợ.
"Các ngươi xem TV đi, ta đi vào bếp làm chút đồ ăn, bởi vì không biết khi nào cậu đến, nên cũng không vội vàng làm."
Quan Kiến Quốc chỉ vào phòng bếp.
"Quan thúc, để cháu giúp thúc."
Lục Dương cũng đứng dậy đi theo tới.
Quan Kiến Quốc cũng không cự tuyệt.
Phòng bếp nhà lão Quan cũng không nhỏ, có thể đứng vừa hai ba người ở trong cũng không lộ vẻ chen chúc, Quan Kiến Quốc đã chuẩn bị sẵn nguyên luyện, cũng rửa sạch sẽ, phần còn lại chỉ cần thái thị cùng xào thôi.
"Để cháu thái thịt đi."
Lục Dương nói ra.
Quan Kiến Quốc thấy Lục Dương cầm lấy con dao phay, có chút bận tâm hỏi: "Cháu biết làm sao?"
"Biết một chút."
Lục Dương cười cười.
Hắn đổi qua một con dao gọt trái cây, đem củ khoai tây ở trên bàn đảo một vòng, vài tiếng xoát xoát vang lên, miếng ngoai tây đã được lột vỏ sạch sẽ, thấy vậy, Quan Kiến Quốc vốn có chút bận tâm liền yên lòng.
Không nghĩ tới Lục Dương còn biết nấu ăn.
Lột vỏ khoai tây cũng không giống thái thịt
Lột vỏ khoai tây khó hơn thái thịt do quả khoai tây có hình tròn, lúc lột có khả năng bị trượt tay, không nghĩ tới Lục Dương lại làm rành mạnh như vậy, hắn cầm lấy dao phây, đem miếng thịt ở trên thớt chặt chặt không thôi, động tác rất tiêu chuẩn, miếng nào miếng ấy giống nhau như đúc.
Sau khi chặt xong, Lục Dương dùng con dao đảo một vòng quanh quả khoai tây, làm nó biến thành từng miếng nhỏ chỉnh để đặt trên dĩa.
Quan Kiến Quốc thì đang xào thịt Lục Dương làm, nói ra: "Lục Dương, cháu trước đây ở nhà thường xuyên nấu ăn sao"?
"Chỉ là lâu lâu mới làm thôi ạ."
Lục Dương đem khoai tây mới cắt rửa qua một lần, rửa đi lớp tinh bột trên đó, sau đó mới đặt lại vào dĩa.
Nhìn động tác của Lục Dương, Quan Kiến Quốc biến hắn đang tỏ khiêm tốn.
Chặt thịt lão luyện như vậy.
Sao lại chỉ lâu lâu mới làm được?
Trong lòng của Quan Kiến Quốc, đối với Lục Dương càng ngày càng hài lòng, lại tăng thêm một điểm cộng, dù sao con gái nhà mình cũng không biết nấu ăn, mà Lục Dương lại biết, điều này không thể nghi ngờ là một chuyện tốt.
Về sau sống chung với nhau, Lục Dương nấu cơm, con gái thì rửa rau rửa chén, vợ chồng ở một chỗ chung sống với nhau rất tốt.
Lục Dương không nghĩ tới Quan Kiến Quốc lại nghĩ nhiều như vậy.
Làm xong khoai tây, hắn lại bắt tay làm những thứ khác.
Quả mướp, cà chua, khoai tây, cải thìa, làm gà hầm canh thủy, đều là một chút việc nhỏ, dưới sự phối hợp của hai người, một bàn ăn rất nhanh được làm xong.
Quan Nguyệt lau bàn, lại chạy vài chuyên, đem đồ ăn dọn lên.
Ba người cùng ngồi vào bàn ăn.
"Cháu biết uống không?"
Quan Kiến Quốc cười hỏi.
"Một chút chút thôi ạ."
Lục Dương không có từ chối.
Uống rượu Mao Đài là con đường tăng tình cảm gia đình nhanh nhất, cơ hội tốt như vậy, không thể bỏ lỡ được.
Quan Nguyệt lại hỏi: "Lục Dương, không phải anh lái xe tới đây sao?"
Lão Quan liền nghiêm túc, nói: "Cháu lái xe, không thể uống được."
"Không sao, nhà cháu cũng không xa, đợi lát nữa bắt taxi về nhà là được, xe cứ để ở đây, ngày mai cháu tới lấy sau cũng được."
Nghe Lục Dương nói như vậy.
Quan Kiến Quốc mới nhẹ gật đầu, bảo Quan Nguyệt mang rượu tốt mà Lục Dương mới đem tới uống, mở ra một chai, ông nói ra: "Hôm nay uống rượu của cháu mang đến, trong nhà của ta cũng không có rượu ngon hơn, đều là Ngưu Lan Sơn."
"Kỳ thật đều giống nhau, rượu nào cũng giống nhau hết, chỉ có điều giá thành Ngưu Lan Sơn rẻ hơn."
Lục Dương cười nói.
"Nhìn cháu hiểu biết cũng không ít."
Lão Quan cười ha hả, mở chai rượu rót cho Lục Dương.
"Cháu xem uống được bao nhiêu, đủ rồi thì ngừng."
Song một ly rượu rất nhanh đã được đổ gần đầy, Lục Dương cũng không nói ngừng, Quan Kiến Quốc thây rượu ngang tám phần liền ngừng, nói ra: "Nhiều như vậy cháu uống hết sao?"
"Coi như cũng được, uống một hai chén cũng không có vấn đề gì."
Lục Dương nâng chén uống một ngụm.
"Vậy là ta xem thường cháu rồi."
Quan Kiến Quốc cũng đổ cho mình một ly đầy.
Sau khi ăn vài miếng đồ ăn, Lục Dương bưng chén rượu lên, nói ra: "Quan thúc thúc, hôm nay thúc làm đồ ăn khổ cực rồi, để cháu mời thúc một chén."
Quan Kiến Quốc cũng giơ ly lên, nói lại: "Không cần phải vội, uống chậm một chút."
Vừa ăn vài miếng đồ ăn, coi như có thứ lót bụng ở dưới, Lục Dương liền uống hết một phần ba, Quan Kiến Quốc cũng uống khoản chừng này, dù sao cũng là rượu đế năm mươi hai độ, không có mấy người có thể một hơi uống cạn.
Thấy Lục Dương sắc mặt không đổi tiếp tục ăn đồ ăn, trong lòng Quan Kiến Quốc âm thầm xác định, người con rể của ông không hề đơn giản....