Trong nhà Quan Nguyệt.
Lục Dương đang bị lão Quan giáo huấn một phen.
"Không phải tôi đã nói Quan Quan nói cho cậu biết rồi sao, không cần phải mang quà cáp làm gì, thế mà cậu lại không nghe lời, còn mua loại rượu mắc tiền nữa chứ, bây giờ còn sớm, cầm với Quan Quan cầm lại mà đi đổi đi."
Lục Dương cười khổ một tiếng, nói ra: "Quan thúc, bây giờ đổi cũng không được đâu, vừa rồi cháu sốt ruột chạy tới đây, nên quên nhận hóa đơn của người ta rồi, lần này thì coi như thôi đi, lần sau cháu nhất định sẽ đi tay không đến."
Nhìn thấy Lục Dương tỏ ra không có cách này.
Quan Nguyệt đứng bên cạnh che miệng cười trộm.
Quan Kiến Quốc thở dài, nói ra: "Được rồi, lần này tôi nhận, nhưng lần này ngàn vạn lần không nên làm như thế, cậu bây giờ vẫn còn là sinh viên, dùng tiền cha mẹ, không thể lãng phí được."
"Thúc thúc, đây là quà cháu mua bằng tiền của mình."
Lục Dương nhỏ giọng nói.
Quan Kiến Quốc nở nụ cười hiểu ý, nói ra: "À, vậy là cậu mua bằng tiền mừng tuổi sao?"
"Không phải, không phải."
Lục Dương nhìn Quan Nguyệt bên cạnh ,nói ra :"Em nói cho ba em biết đi."
Quan Nguyệt nhẹ gật đầu, nói ra: "Lục Dương hiện tại có thể kiếm được tiền rồi ba, nên không cần phải sinh tiền gia đình để sinh hoạt, hơn nữa, hắn còn mua xe con đấy."
Chuyện của Lục Dương, Quan Nguyệt rất ít khi nói với người nhà.
Quan Kiến Quốc có chút khó tin, hỏi: "Chuyện Quan Quan nói là sự thật sao? Cậu làm sao có thể kiếm được tiền."
"Quan thúc thúc, cháu ở trường học không có việc gì nên viết tiểu thuyết, vận khí tốt nên được độc giả hoan nghênh, cháu có hai cuốn, nên lời không ít tiền nhuận bút, vì vậy không còn cần người nhà trợ cấp nữa."
"Cha, để con lấy cho ba coi."
Quan Nguyệt đi vào phòng mình.
Rất nhanh, nàng lần nữa đi ra, trên tay còn ôm một chồng sách.
Những quyển sách này đều là sách xuất bản của Lục Dương, được hắn đưa cho nàng, một bộ Tu Chân Trở Về, tổng cộng có mười hai quyển, còn có Đả Canh Nhân...Quan Nguyệt nói: "Còn có một chút nữa mà con để lại ở trường rồi, không có cầm về."
Quan Kiến Quốc cầm lấy một quyển nhìn nhìn, nhìn trang đầu giới thiệu tác giả.
Tác giả không phải Lục Dương thì còn là ai?
Ông có chút khó tin.
Lục Dương là tác giả, còn được xuất bản nhiều sách như vậy?
Nhìn chồng sách chất thẳng, cao bằng một tiểu hài tử mới lớn, cái này gọi là gì? Tác giả văn học nổi tiếng? Lục Dương mới bao nhiêu tuổi cơ chứ."
"Quan thúc thúc, cháu viết chính là truyện dài, vì vậy số chữ tương đối nhiều, phải xuất bản thành nhiều cuốn như Harry Poster, trước mắt mới sáng tác hai quyển, một quyển xuất bản phồn thể ở Hồng Kong, quyển sách mới thì được nhà sách Hoàng Hà ở Lục Thành xuất bản giản thể, quyển sách đầu tiên của Tu Chân Trở Về, bởi vì cuốn đầu tiên tiêu thụ được hai mươi vạn, nên bên xuất bản mới xuất bản tiếp nội dung phía sau...."
Nếu như không phải mắt thấy tai nghe là thật, thì Quan Kiến Quốc còn không nghĩ tới Lục Dương còn là tác giả nổi tiếng, ở trường học lại viết nhiều sách như vậy, hơn nữa còn xuất bản, hai mươi vạn sách là cái khái niệm gì, Quan Kiến Quốc cũng không hiểu rõ, nhưng chắc hẳn rất lợi hại.
"Vậy cậu kiếm được bao nhiêu tiền rồi?"
Quan Kiến Quốc có chút tò mò hỏi.
Lục Dương tính một cái, nói ra: "Xuất bản phồn thể thì giá tiện nghi một chút, nghìn chữ hai trăm vạn, công với hoa hồng vượt chỉ tiểu, tổng cộng khoản hơn sáu mươi vạn, sách mới thì nhuận bút 15% theo doanh thu, sách thứ nhất cháu kiếm được hơn sáu mươi vạn, tính tổng lại thì cũng tầm khoản một triệu hai."
Lục Dương vẻn vẹn chỉ nói tiền nhuận bút của mình ở phương diện xuất bản.
Chứ về tiền nhuận bút ở trên mạng, hắn cũng không cần phải nói ra.
Bởi vì như vậy là quá đủ rồi.
Quan Kiến Quốc không nghĩ tới Lục Dương lại kiếm nhiều tiền như vậy, ông nhìn chằm chằm vào Lục Dương, trong lòng thì không biết đang suy nghĩ gì, một sinh viên năm nhất, mới học được một năm, liền kiếm được hơn một triệu.
Đây chính là con rể tương lai của ông sao?
"Thế cậu có hơn một triệu này, cậu dùng thế nào?
Quan Kiến Quốc lại hỏi.
"Cháu mua hai chiếc xe hơi, cháu một chiếc, cha cháu một chiếc, còn dư lại đều gửi vào ngân hàng.... coi như về sau có gì dùng tiền cũng có mà lấy, lo trước cho khỏi họa."
"Hơn nữa, sách mới còn đang được xuất bản, tiền nhuận bút cũng không biến mất, chỉ có càng ngày càng tăng."
Lục Dương thuận theo lời Quan Kiến Quốc nói.
Thế hệ đi trước không tin cái gì gọi là đầu tư, cho rằng tiền kiếm được gửi ở ngân hàng mới đảm bảo nhất.
"Lục Dương, ý nghĩa của cậu không tệ, đột nhiên kiếm được nhiều tiền như vậy, còn có thể bảo trì loại tâm tính này là đã tốt, sau này cậu cùng Quan Nguyệt một mực yêu nhau, chờ sau khi các ngươi tốt nghiệp đại học, ta liền đồng ý việc kết hôn này."
Quan Kiến Quốc hít sâu một hơi vào nói ra.
Ông quả thật bị làm rung động.
Một năm một triệu.
Ở cái huyện nhỏ Thanh Sơn này, số tiền này tuyệt đối là nhiều nhất, với lại Lục Dương còn trẻ mà đã bình tĩnh như vậy, có nhiều tiền cũng không có gì gọi là ngạo khí, đây là điều mà lão Quan không ngờ tới nhất, nếu đổi thành những người trẻ tuổi đi làm ở đơn vị nhà ông, thì cái đuôi đã trực tiếp vểnh lên trời.
Xem ra cha mẹ Lục Dương giáo dục con cái vẫn luôn rất tốt.
Lục Dương tuy kiếm được rất nhiều tiền.