Rượu qua tam tuần.
Lục Dương cũng Quan Kiến Quốc đều có chút men say.
Một chai rượu đế bị hai người uống không còn một giọt, trên mặt bàn thì cũng lộn xộn không thôi.
"Còn uống nữa được không?"
Quan Kiến Quốc hỏi.
"Có lẽ vẫn có thể thêm một chút ạ."
Mặc dù có men say trong người, nhưng ý thức của Lục Dương vẫn còn rất tỉnh táo, chỉ là trong đầu hắn có chút chóng mặt, nếu mà tiếp tục uống, thì cũng không có vấn đề gì , dù sao thân thể bân giờ vẫn còn trẻ, uống rượu vào vẫn tiêu hoa nhứ bình thường...
Quan Kiến Quốc tuy xã giao nhiều, nhưng tửu lượng vẫn có hạn, nhìn dáng vẻ của lão Quan bây giờ, so với Lục Dương cũng không tốt hơn là bao nhiêu.
"Quan Quan, lấy thêm chai nữa."
Quan Kiến Quốc nói con gái mình một câu.
Nhưng mà Quan Nguyệt nghe vậy cũng không đi, nàng ôm cánh tay lão Quan nói: "Cha, người uống thêm hai chén nữa thì thôi, đừng uống nữa."
"Lục Dương có thể uống, sao ta không được uống?"
Lão Quan mặc dù có chút say, nhưng vẫn không chịu thua.
Ông làm sao có thể bị một người trẻ tuổi vượt mặt được.
"Thúc thúc, kỳ thật cháu cũng không uống được nữa, cũng đã nửa cân rượu vào bụng rồi, hay là thôi đi." Lục Dương vội vàng nói.
Kỳ thật nửa cân rượu đối với hắn chỉ là muỗi, nhưng cũng không thể lần đầu tiên tới nhà bố vợ, liền đem bố vợ trực tiếp làm cho say xỉn a, nếu mà làm như vậy, uy quyền của cha vợ sau này còn ở đâu, bản thân cũng không thể giả vờ say được, nay đến điểm mà dừng là tốt nhất.
"Cha, Lục Dương không uống được rồi, với lại uống thêm tí nữa ba lại ọe ra, đến lúc đó con lại mặc kệ người."
Quan Nguyệt khuyên nhủ.
Quan Kiến Quốc lúc này mới nhẹ gật đầu: "Được rồi, vậy không uống nữa, Quan Quan, con đi pha cho ba cùng Lục Dương một ly trà tới đây."
Quan Nguyệt lúc này mới đứng dậy đi pha trà.
"Tưu lượng của cháu cũng không tệ nhỉ, học ở đâu vậy."
Quan Kiến Quốc hỏi.
"Không có, chắc có thể do tố chất thân thể cháu tốt, ở trường học thì hay uống với bạn bè một chút." Lục Dương cười cười trả lời, hắn cũng không thể nói tựu lượng của mình trước khi trọng sinh thì rất kém, nhưng sau khi trọng sinh, thì liền uống tốt như vậy, trước mắt cứ nói là thân thể tốt, khả năng hắn uống được nhiều như vậy là do tiềm thức của kiếp trước đang tác quai tác quái, làm cho hắn có cảm giác, uống một hai chén không có vấn đề.
Nên trong thân thể cũng tự thôi miên mình như vậy.
"Ừ, uống một chút thì không có việc gì, mà cháu hút thuốc không?"
"Dạ không."
Lục Dương lắc đầu.
Quan Kiến Quốc lộ ra nụ cười hài lòng: "Cháu giống với ta vậy, ta cũng không hút thuốc lá, chỉ có ưu thích uống rượu."
"Thúc có thói quen thật tốt."
Quan Nguyệt bưng hai chén trà tới, hai người tiếp tục trò chuyện, sau khi uống rượu, khoảng cách giữa hai người liền buông lỏng hơn rất nhiều, Lục Dương nói một ít về sự tình ở trong trường học của mình, còn nói mình giành được á quân khi tham gia lễ hội mua xuân, song sự tình của công ty, Lục Dương không nói ra, một thân phận tác giả nổi tiếng đã làm lão Quan chấn kinh rồi, nói quá nhiều thì liền lộ ra mình quá yêu nghiệt.
"Đại học rất quan trọng, chơi đùa có thể một chút, nhưng cũng không thể buông lỏng học tập, ngàn vạn lần đừng để rớt tín chỉ."
Quan Kiến Quốc dặn dò.
Lục Dương nhẹ gật đầu, nói ra: "Tạm thời vẫn chưa rớt tín chỉ ạ."
...
Thời gian bên ngoài đã đến bay giờ tối.
Sắc trời đã chuyển sang mau đen.
Không giống như thành thị nhộn nhịp, buổi tối huyện thành nhỏ, ngoài trừ mấy địa phương giải trí ra, thì trên cơ bản đều tối thui, trong cư xá có mấy ngọn đèn đường sáng rọi, Lâm Thanh Nhã đang đi xe điện từ bên ngoài trở về.
Vừa mới vào chung cư.
Mấy phụ nữ đang ngồi hóng mát, liền gọi nàng.
"Bác sĩ Lâm, đã định ngày chưa?"
Lâm Thanh Nhã: ...?
Nàng dừng xe lại, hỏi: "Lưu tỷ, chị nói gì vậy a, ngày gì, sao em lại không biết?"
Lưu tỷ vểnh miệng lên, nói ra: "Bác sĩ Lâm, đây là chuyện tốt, cũng không phải chuyện xấu, ngươi còn giả vờ giả vịt làm gì."
"Đúng đúng đúng, bác sĩ Lâm tiết lộ một chút đi, khi nào vậy, tiểu khu chúng ta lâu rồi không có chuyện vui."
Một nữ nhân khác cũng hỏi.
Lâm Thanh Nhã hít sâu một hơi, nói ra: "Ta thật sự không biết gì, các ngươi nói định ngày là sao, có thể nói cho ta biết một chút không?"
"Thì định ngày con gái của ngươi kết hôn?"
Lưu tỷ hết lớn nói ra.
"Ta..con gái của ta...kết hôn?"
Lâm Thanh Nhã ngây ngẩn cả người, lúc nào mà Quan Quan kết hôn vậy, bản thân mình xuyên không rồi sao? Lâm Thanh Nhã nghĩ đến tiểu cô nương làm chung trong văn phòng, suốt ngày thạo luận về vấn đề xuyên không...
"Ai nói con gái của em kết hôn?"
Lâm Thanh Nhã hỏi.
Đại tỷ ở bên cạnh nói ra: "Cái này còn cần có người nói sao, người trong tiểu khu chúng ta đều biết rồi, con rể của ngươi tới cửa, giống như dặm hỏi vậy."