Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 459: Tới Nhà Quan Nguyệt




Buổi chiều đã có kết quả kiểm tra sức khỏe.

Thẩn thể Lục Vĩ cùng Tiền Vân một chút vẫn đề cũng không có, ngược lại thân thể của bà ngoại có không ít vấn đề lớn nhỏ, như đĩa đệm bị nghiêng một cách nghiêm trong, còn có huyết áp cao, về phần bênh đau bao tử mà Lục Dương lo lắng nhất thì vẫn chưa xuất hiện.

Ở bên bác sĩ mua một số thực phẩm chức năng về huyết áp, sau đó Lục Dương mới chở bà ngoại cùng cậu nhỏ tới thị trấn Song Cát cạnh Tiền gia trang.

Năm giờ chiều.

Vừa mới trở lại huyện thành.

Điện thoại của Lục Dương đã vang lên.

Nhìn cái tên gọi tới, là Quan Nguyệt, Lục Dương đem xe dừng lại ven đường ,nhấn nghe điện thoại...

"Quan Quan nhớ anh à?"

Lục Dương nhận lấy điện thoại cười hỏi.

Quan Nguyệt nhỏ giọng hỏi: "Lục Dương, bây giờ anh đang ở đâu vậy?"

"Vẫn ở thị trấn mà."

Lục Dương nghĩ thầm, không biết vì sao Quan Nguyệt lại hỏi cái này.

Song, rất nhanh Lục Dương đã biết vì sao.

Quan Nguyệt nói: "Cha em vừa nói với em, nói tối nay mời anh tới nhà ăn cơm, anh có muốn tới không?"

Vừa nghe xong, trong lòng Lục Dương hơi kinh hãi.

Đi tới nhà Quan Nguyệt ăn cơm?

Tuy rằng Lục Dương đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng đến nhà của bố mẹ vợ, vẫn làm hắn có chút lo lắng, chủ yếu là do lần trước ở tại bệnh viện gặp phải mẹ của Quan Nguyệt là Lâm Thanh Nhã, lúc đấy còn bị đối phương hiểu nhầm mình là bạn trai của Liễu Thanh Thanh.

Nếu phải gặp mặt, hắn tránh không được phải giải thích một trận.

"Ba mẹ của em đều có ở nhà sao?"

Lục Dương hỏi.

"Ba ba của em hôm nay được nghỉ nên ở nhà, mẹ của em thì không có ở đây, dù sao làm ở bệnh viên vẫn phải tăng ca, nên nàng bình thường về tương đỗi trễ."

"n."

Lục Dương suy nghĩ một chút.

"Được rồi, tí nữa anh tới nhà của em, em đứng ở ngoài tiểu khu đón anh là được, với lại thúc thúc thích gì, em nói với anh một chút, lần đầu tới cửa, cũng không thể đi tay không được, nói đi để anh chuẩn bị lễ vật,"

Quan Nguyệt nói ra: "Cha em vừa nãy có nói, anh tới không cần mang theo lễ vật làm gì."

"Đó là cha em nói mà thôi, không mang làm sao mà được, yên tâm, anh không mang gì quý trọng đâu, với lại đi tay không cũng không tốt."

"A, vậy thì anh mua một bình rượu đi, ba ba của em thích uống rượu đế, thích nhất uống rượu Ngưu Lan Sơn.

Nghe được Quan Nguyệt nói vậy.

Lục Dương có chút yên lặng.

Cha vợ tương lai của hắn thật đúng là quan thanh liêm a, cũng quá nghiêm khắc với mình rồi, uống rượu đế mà uống rượu Ngưu Lan Sơn, rượu này chai to nhất cũng chỉ mười mấy tệ một chai.

Đương nhiên là Lục Dương không có khả năng cầm hai chai Ngưu Lan Sơn tới rồi.

Lễ vật này cũng quá bần hàn rồi.

Song mấy loại Mao Đài, Ngũ Lương Dịch coi như thôi.

Rượu quá mặc ,chưa chắc Quan Kiến Quốc đã nhận, đi vào siêu thị, Lục Dương tìm một vòng, cối cùng mua hai bình Dương Hà Thiên Chi Lam, ở quê của Lục dương, người có chút tiền, đều rất thích uống loại rượu này, mùi vị tuy rằng bình thường, nhưng được cái bao bì đẹp.

Một bình hơn ba trăm, Lục Dương mua hai bình, còn được siêu thị tặng cho một cái túi sách.

Nhìn đồng hồ.

Đã năm giờ hai mươi rồi, Lục Dương lái xe vào tiểu khu Thanh Sơn.

Quan Nguyệt đã đợi trước cổng được một hồi.

Lão Trương mặc dù đưa ghế cho nàng ngồi, nhưng nàng vẫn đứng đợi ngoài đường.

"Quan Quan, cháu ở đây làm gì, đang đợi ai à?"

Lão Trương có chút hiếu kỳ hỏi.

"Đợi bạn học của cháu a."

"À."

Lão Trương nhẹ gật đầu, lại hỏi: "Bạn học là trai hay gái."

"Bạn học trai."

Quan Nguyệt có chút xấu hổ nói ra.

Lão Trương trợn tròn hai mắt.

Nếu như lão nhớ không nhầm, thì vừa rồi Lão Quan hình như đã về nhà, mà thời điểm này bạn trai Quan Nguyệt lại đến tận cửa, đây chẳng phải là....Một cỗ khí tức bát quái đang từ lão Trương tràn ra.

Ai da.

Đây không phải là muốn gặp mặt nhau sao.

Lão Quan này, tốc độ cũng quá nhanh đi, không phải khuê nữ nhà ngươi mới chỉ lên đại học a?

Sắc mặt Quan Nguyệt ửng đỏ.

Nàng nhìn lão Trương, ngầm thở dài, không có biện pháp, đợi lát nữa Lục Dương tới đây, cũng không có cách nói nào dối, thế nhưng lão Trương mà biết chuyện này, đoán chừng không được bao lâu, toàn bộ tiểu khu này chỉ sợ sẽ biết.

Đợi một hồi.

Một chiếc Passat lái vào tiểu khu.

Quan Nguyệt vốn còn tưởng là xe Lục Dương, nhưng nhìn logo ở trước đầu xe thì không phải, nhưng vào lúc này, cửa sổ xe hạ xuống, Lục Dương thò đầu ra ngoài, nói ra: "Quan Quan, anh đến rồi, có thể vào trong được không."

"Được được."

Quan Nguyệt vội vàng nói.

Nàng quay đầu nhìn lại lão Trương đang ngẩn người nhìn Lục Dương, nói ra: "Trương thúc thúc, làm thúc phiền toái rồi."

"À, được, không sao."

Lão Trương từ trong mộng tỉnh lại, ấn xuống một cái nút màu đỏ, làm cột ngăn trở liền từ từ nâng lên, Quan Nguyệt cũng chạy tới chiếc xe ngồi lên, sau khi vào cổng, Lục Dương từ trên xe lấy ra một gói thuốc, đưa cho lão Trương ,nói ra: "Trương thúc, làm phiền thúc rồi, gói thuốc này biếu thúc ạ."

"Không phiền, không có phiền mà."

Lão Trương được sủng ái mà lo sợ.

Làm bảo vệ ở đây nhiều năm như vậy, người cho hắn thuốc lá thường xuyên vẫn có, nhưng quả thật không có ai cho hắn cả bao như này.

Xe lăn bánh vào tiểu khu.

Lão Trương nhìn gói thuốc trên tay, trong lòng âm thầm kinh hãi một phen, người trẻ tuổi này ra tay quả thực xa xỉ, lão Quan quả thực tìm được còn rể có tiền rồi, lão Trương cẩn thận đem gói thuốc cất vào tủ, lại sợ tí nữa tan ca quên mất điều này, lại lấy ra cất vào trong túi áo, một bao thuốc này trên tay của ông có giá đến hơn bảy mươi tệ, đủ mua hai cây thuốc lá bình thường rồi, ông không nỡ hút lắm, tính qua cửa hàng siêu thị đổi lại....

"Lục Dương, sao anh lại đổi xe rồi? Em lúc này còn tưởng là ngước khác ạ."

Xe tiến vào cư xá, Quan Nguyệt mới tò mò hỏi.

Lục Dương trả lời: "Đây là xe mua cho cha anh, xe của anh vẫn để ở Lục Thành, không có lái về."

"À, vậy sao, xe này cũng không tệ, tiểu khu của em cũng chỉ có vài chiếc." Quan Nguyệt cười nói.

Lục Dương cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều.

Tiểu khu Thanh Sớn vốn do huyện ủy xây dựng, người sống ở đây không phải có tiền thì cũng là có quyền, một chiếc Passat cũng không phải là hiếm, xe ở tiểu khu vẫn có nhiều chiếc có giá trị, tìm một chỗ đỗ, Lục Dương lái xe chui vào, vừa vặn chui vào giữa hai xe, Quan Nguyệt nhìn nhìn, bội phục không thôi, vẫn là nam nhân của mình có kỹ thuật mạnh mẽ.

Lục Dương lại cầm hai bình rượu ra.

Cùng Quan Nguyệt đi lên lầu.

Ngoài cổng lớn.

Lão Trương vẫn trực ban như trước, tiểu khu không ít người đi ra đi vào, lão Trương vân nhiệt tình chào hỏi từng người.

Tuy nhiên.

Lúc này mới trôi qua một hồi.

Ngoài phòng bảo vệ, đã đứng đầy ba bốn người.

Đều là phụ nữ trung niên lớn tuổi, hơn nữa nhìn xu thế thì càng ngày càng tập trung nhiều ngươi hơn.

"Lão Trương, thật hay giả? Con rể nhà lão Quan tới đây."

"Cái này còn giả được sao?"

Lão Trương bình tĩnh nói: "Ta còn tận mắt thấy mà, người không thấy bộ dạng của nha đầu Quan Nguyệt đâu, giống như chim con đợi mẹ về vậy, ở bên ngoài đứng đợi cả buổi."

Nói xong, lão còn lấy hộp thuốc được tặng ra khoe khoang.

"Thấy không, gói thuốc này là được đứa bé kia tặng ta đấy, vừa ra tay là một gói thuốc, nhìn qua là biết người có tiền rồi."

"Chậc chậc."

Nhìn bao thuốc trên tay lão Trương.

Tất cả mọi người liền tin.

Lấy điều kiện của Lão Trương, cho dù đến đại thọ tám mươi cũng không hút nổi thuốc này, hiện tại thấy lão cầm nguyên một bao, nhất định là do người khác cho rồi, mấy nữ nhân đứng với nhau bàn tán không thôi.

"Nếu ta nhớ không nhầm, con gái lão Quan năm trước mới lên đại học mà, tốc độ này cũng quá nhanh đi."

"Lão Quan không phải xem nha đầu con gái của mình như bảo bối sao? Sao bây giờ lại cam lòng gả ra ngoài nhanh như vậy?"

"Ai biết được, có lẽ con rể quá ưu tú đi."

"Ta về hỏi ông xã nhà ta đã, hắn là đồng nghiệp của lão Quan, chắc biết một chút chuyện gì đó."

Tin tức càng ngày càng được truyền rộng rãi, càng truyền càng bay lên trời cao.

Không bao lâu, từ gia đình gặp mặt cho biết , liền biến thành con gái lão Quan sắp kết hôn rồi, các ngươi biết tin này chưa?