"Tiểu Dương, nếu không thì khỏi kết hôn đi, người ta chưa chắc đã vừa ý với ta."
Lục Dương âm thầm bật cười, nói ra: "Cậu nhỏ, cậu không phải sợ rồi chứ."
"Ai nói ta sợ?"
Tiền Quân bất mãn nói.
"Không sợ thế cậu nói vậy làm gì, có vừa ý câu hay không, còn phải gặp mặt mới biết được, vạn nhất hai người bọn cậu có duyên phận thì sao, với lại cháu nghe nói, nữ nhân này rất hiền lạnh, lớn lên cũng đẹp, nếu mà cậu bỏ lỡ, về sau không gặp được người tốt như vậy đâu."
Tiền Quân kinh thường nói: "Hừ, ngươi nói thật dễ nghe nhỉ?"
Thời gian vẫn còn khá nhiều, Lục Dương cũng không trực tiếp đưa Tiền Quân tới xưởng sản xuất quần áo bên kia, mà đưa cậu nhỏ tới một cửa tiệm cắt tóc, bảo thợ cắt tóc đem đầu tóc Tiền Quân chỉnh sửa lại một cái, Tiền Quân vốn dĩ tóc ngắn, nhưng có một đoạn thời gian chưa cắt nên tóc hơi dài ra, có chút lộn xộn, sau khi cắt xong, nhìn càng thuận mắt hơn.
Tầm khoản mười một giờ bốn mươi.
Xe dừng lại trước xưởng sản xuất quần áo Hằng Nguyên.
Đợi qua vài phút, Quách Tiểu Ngọc gọi điện thoại cho Lục Dương, nói cô của nàng đã đi ra, Lục Dương ngồi nghiêm chỉnh, nhìn hướng cổng chính, Tiền Quân đã coi mắt mấy lần, đều không gặp được người vừa ý, trong lòng ngược lại cũng không có mong chờ gì.
Đương nhiên, chủ yếu là bởi vì lần này bà mối lại là cháu ngoại của hắn, nên điều này làm cho hắn cũng không cảm thấy đáng tin lắm.
Tiểu hải từ này, hiểu được cái gì?
Một lát sau.
Một đám nữ sinh mặc quần áo đơn giản từ nhà xưởng đi ra, ở đó có một nữ nhân đang nhòm ngó xung quanh, hình như là đang tìm người, nhìn thấy nữ nhân này, Lục Dương liền xác định là vợ cậu nhỏ ở tương lai.
Ngoài trừ lúc này trẻ tuổi hơn một chút, bộ dạng cũng không có thay đổi gì nhiều.
"Người đã đến rồi."
Lục Dương gạt mở cửa lái phụ cho cậu nhỏ, nói ra: "Lên đi cậu..!"
"Là nàng sao?"
Cậu nhỏ có chút không chắc chắn hỏi.
"Nếu mà nhận lầm, khi ấy liền xấu hổ chết mất thôi."
"Có phải hay không, cậu lên hỏi thì biết, đừng có lãng phí thời gian nữa."
Nghe được Lục Dương nói vậy, cậu nhỏ mới ưỡn ngực bước xuống xe.
Sau khi đến gần.
Tiền Quân mới nhìn rõ bộ dạng nữ nhân này.
Nàng ăn mặc khá đơn giản, bộ dạng của không tệ lắm, tuy không phải là loại nữ nhân làm cho người ta phải hai mắt tỏa sáng, nhưng so sánh với những người khác cũng đẹp hơn rồi, Tiền Quân nhìn vài lần, tim có chút đập nhanh, nữ nhân này so với các nữ nhân hắn gặp mặt lúc trước thì tốt hơn.
Không có trang điểm lòe loẹt, lớn lên cũng không tệ, phù hợp với mẫu người lý tưởng trong lòng hắn, tâm tự vốn lặng đọng qua từng năm thắng của Tiền Quân, bây giờ lại rung động nhảy lên.
"Xin....xin chào, ta là Tiền Quân, ngươi là Quách Tuệ sao?"
"Xin chào, là ta."
Quách Tuệ cũng theo câu chào đánh giá Tiền Quân.
Nàng cảm thấy đối phương khá thân cận, lớn lên không tệ, còn có chút cảm giác ngơ ngơ ngác ngác.
Trên thế giới này không có cái gọi là vừa gặp đã yêu, toàn bộ tình cảm đều này sỉnh từ cái nhìn đầu tiên, nữ nhân hay nam nhân đều giống nhau, họ đánh giá nhau qua ngoại hình lần đầu gặp mặt, nếu một nàng nhân có vẻ đẹp thì sẽ để lại ấn tượng trong lòng của các cô gái, bằng không sau này cũng không có nhiều tiểu thịt tươi xuất hiện như vậy.
Ít nhất là ấn tượng đầu tiên của hai người coi như hợp cách.
"Bên kia có một cái nhà hàng, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."
Tiền Quân dò hỏi.
"Được."
Quách Tuệ thẹn thùng gật đầu.
Nói chuyện cũng mới được vài câu.
Tiền Quân cùng Quách Tuệ đi tới nhà hàng, Tiền Quân kêu vài món ăn, sau đó hai người trò chuyện.
Lục Dương ngồi trên xe, dễ dàng trông thấy cảnh tượng bên trong nhà hàng, nhìn bộ dạng hai người trò chuyện vui vẻ không thôi, lấy kinh nghiệm nhiều năm của hắn phán đoán, có lẽ vấn đề không lớn nữa rồi.
Chỉ cần hai người không có cạch mặt nhau, thì những vẫn đề còn lại đều dễ giải quyết, Quách Tuệ cũng ba mươi rồi, người trong nhà cũng không dám yêu cầu quá phận gì nhiều, chỉ cần phong tục lễ tiết bình thường, thì bên phía cậu nhỏ không có vấn đề.
Nhìn một hồi, Lục Dương lấy điện thoại gọi cho mẹ mình.
"Tiểu Dương, thế nào, bọn họ xem mắt được không?"
Điện thoại vừa được nhắc máy, Tiền Vân liền vội vàng hỏi.
Lục Dương nói ra: "Bọn họ đang ăn cơm ở trong nhà hàng, nói chuyện hình như rất vui vẻ."
"Nữ nhân kia thế nào? Lớn lên xinh đẹp không?"
"Coi như cũng được, so với mẹ thì kém hơn, nhưng rất xứng với cậu nhỏ."
"Vậy là tốt rồi, đợi lát nữa có kết quả, con phải nói cho mẹ biết."
"Được, con biết rồi, mẹ ăn cơm tiếp đi."
Tắt máy, nhìn thông báo trên điện thoại.
Có mấy tin nhắn QQ.
Là Quách Tiểu Ngọc gởi tới.
"Dì nhỏ của ta vừa gửi tin nhắn tới, nói nam nhân này rất không tệ."
"Vậy thì tốt rồi."
"Thế bên phía cậu nhỏ của ngươi sao, hắn có chướng mắt dì nhỏ của ta không?"
"Cái này ngươi cứ yên tâm, ta xem hắn hiện giờ đang nghĩ tới chụp ảnh cưới ở đâu."
Quách Tiểu Ngọc....
Quách Tiểu Ngọc nhắn tin tới đã tiết lộ nhà gái hài lòng với cậu nhỏ, kế tiếp chỉ cần theo trình tự bình thường là được rồi, chỉ cần cậu nhỏ không quá ngốc, thì đời này có lẽ sẽ sớm có vợ hơn kiếp trước cũng bảy tám năm.
Đối với Quách Tuệ, cũng không phải trải qua hôn nhân, song phương đều là chuyện tốt.
Ở trên xe đợi nửa giờ.
Hai người mới từ trong quán ăn đi ra.
Cậu nhỏ tiễn người ta đến tận cổng nhà xưởng, đứng ngây ngốc ở đó một hồi, mới quay lại trên xe.
Lục Dương thấy cậu nhỏ lên xe, nhịn không được phàn nàn nói: "Cậu nhỏ, cháu biết là cậu ăn no rồi, nhưng cháu còn chưa ăn gì a, tiễn người ta tới cổng thì tranh thủ quay về đi, còn ngây ngốc đứng đó làm gì?"
"Nhìn theo không được hã?"
Tâm tình Tiền Quân rất không tồi.
"Cậu nhỏ, cậu thấy thế nào, nếu không thích thì để cháu nói với bạn học, để từ chối người ta, cháu đang nói chuyện phiến với cháu gái nhà người ta nè." Lục Dương cầm lấy điện thoại trên vô lăng.
"Cháu đừng làm vậy."
Tiền Quân vội vàng lấy điện thoại trước Lục Dương.
Nhìn nhìn.
Màn hình điện thoại Lục Dương vẫn đen xì, không có một thông báo nhắn tin nào.
"Cái tên tiểu tử thúi này, ngươi chọc người cậu này thì vui lắm hã?"
Tiền Quân ném di động trở về.
Lục Dương bắt lấy, cười nói: "Thế nào cậu nhỏ, coi trọng con gái nhà người ta à?"
"Ta coi trọng, nhưng chưa chắc ngươi ta đã để ý."
Tiền Quân có chút thiếu tự tin.
"Không phái cháu nhìn thấy hai người trò chuyện rất vui vẻ sao?"
"Quả thật là nói chuyện không tệ, nhưng nói chuyện tốt thì sao, cuối cũng người ta vẫn từ chối thôi."
Có vẻ cuộc hẹn trước đã để lại bóng ma trong lòng Tiền Quân rồi.
Lục Dương cười nói: "Cậu nhỏ, cháu nhận được tin tức rồi, người ta rất hài lòng với cậu đấy, cậu chỉ cần chủ động một chút, tâm sự nhiều...Sau đó tìm một thời gian, tỏ tỉnh với người ta, vậy là có lão bà rồi."
"Thật hay giả?"
Cậu nhỏ kinh hỉ hỏi.
"Cháu lúc nào đã lừa cậu chưa."
"Không được, ngươi phải đưa ta xem đã."
Lục Dương mở khóa điện thoại ra, đem đoạn nhắn tin giữa hắn với Quách Tiểu Ngọc mở ra, cậu nhỏ nhìn nhìn, nhìn thấy tin nhắn đối phương rất hài lòng với hắn.
Tiền Quân nở nụ cười, giống như một kẻ ngu....
Lục Dương lắc đầu.
Cái thế giới này, ai yêu vào cũng....
Về đến nhà.
Lục Dương đem việc này nói ra một lần.
Người một nhà nghe xong đều tỏ ra cao ứng, đến cả bà ngoại rất ít khi nói chuyện phiến, cũng phát đầu dạy bảo cậu nhỏ cách tán gái thế nào, nên dẫn người ta đi đâu chơi, lúc nào thì thích hợp đính hôn, đưa lễ vật gì qua...
Lục Dương cũng không để ý đến mấy chuyện này.
Dù sao lấy trình độ của hắn cũng không cần phải học tập mấy thứ này.
Đi vào phòng bếp, tìm mấy món ăn thừa, Lục Dương hâm nóng rồi bắt đầu ăn.