Tiền Vân chỉnh lại bếp ga nhỏ lửa, sau đó bà nhìn Lục Dương, hỏi: "Tiểu Dương, con thật sự muốn làm vậy sao."
"Đúng vậy mẹ, hồi nhỏ cậu đối xử với con rất tốt, hiện tại con lại không thiếu tiền, một chút tiền này cũng không phải nhiều đối với con, mẹ cũng không cần băn khoăn làm gì, bên phía của cha thì để con nói chuyện, cũng không phải tiền của cha kiếm được, ông cũng không noi gì đâu."
Tiền Vân rất cảm động.
Nữ nhân gả cho người khác làm vợ, ai ai cũng rất lo lắng bị nói ăn cấy táo rào cây xung, vì vậy, nhưng năm qua Tiền Vân vẫn hay giúp đỡ chuyện trong nhà, nhưng lại tránh nhắc tới mấy vấn đề tiền bạc vì sợ làm chồng mình mất hứng.
Cậu em nhỏ này, bà cũng rất tậm tâm, bên người có cô nương chưa kết hôn, nàng đều giới thiệu đứa em trai mình một phen, chỉ có điều da mặt Tiền Quân mỏng, không biết nói chuyện phiến với nữ nhân, hơn nữa điều kiện gia đình lại không tốt, trên cơ bản chẳng có ai ưng ý.
Nếu em trai của bà có một căn phòng nhỏ, nói không chừng có thể sớm kết hôn được...
Bữa tối Lục Dương không ăn.
Sau khi phụng bồi chú Lâm Đại Hải một chút, Lục Dương liền chạy ra ngoài, chuyện của cậu nhỏ, hắn vẫn còn ghi nhớ ở trong lòng, chỉ có điều không biết nên bắt đầu tư đầu.
Bản thân mặc dù biết dì nhỏ tương lai ở đâu, nhưng người ta hiện tại chưa chắc đã ở trong nhà, hơn nữa cũng thể nói dì nhỏ có ưa cậu nhỏ em không....nếu nói như vậy,chỉ sợ tí nữa còn phải giải thích với trại tâm thần một phen.
Đúng rồi, sao lại quên mất việc này chứ.
Lục Dương nhớ lại, thời điểm hắn học sơ trung(cấp 2) có quen một bạn học, người bạn đó có quan hệ với dì nhỏ sau này của Lục Dương, nhớ lại thời điểm đi đón dâu, nếu không phải đồng học kia lúc đó gọi hắn, có lẽ Lục Dương đã quên người này rồi.
Dù sao thời đi học nàng ta cũng là một tiểu muội mắt kinh, sau này lại biến thành một cô nương xinh đẹp...
Bất quá lúc đó Lục Dương là một con cá ướp muối, đối với nữ nhân không có chút gì hứng thú, tùy hiện hàn huyên vài câu, lưu lại ID Wechat, về sau cũng không liên hệ gì nhiều.
"Nếu như có thể thông qua nàng làm cầu nối, đây cũng là một ý tưởng hay, dù sao bây giờ dì nhỏ cũng chưa kết hôn, hơn nữa cũng lớn tuổi rồi, nên cũng phải tìm kiến một người chồng..."
Lục Dương mở ra nhóm chat thời sơ trung.
Cái nhóm này đóng mạng nhện rất lâu rồi, bản thân Lục Dương còn là chủ nhóm chat, nếu không phải thời điểm hắn tạo ra nhóm chat cho độc giả, đem mấy cái nhóm này kiểm tra một lần, thì còn không biết bản thân còn có tham gia cái nhóm này.
Ở trong nhóm chat.
Hắn tìm một nick name gọi là Tiểu Ngọc, hai người bọn hắn có thêm hảo hữ, nếu không nhìn ghi chú kính cận ở dưới, thì Lục Dương còn không biết nàng là ai trong đống tài khoản này.
Ấn vào thông tin, bấm qua cuộc nói chuyện riêng.
Lục Dương trực tiếp nhắn một tin: "Đang ở huyện Thanh Sơn sao?"
Một lát sau, đối phương liền nhắn lại: "Có, ngươi là Lục Dương sao?"
Không nghĩ đến đối phương lại nhớ tên hắn, Lục Dương có chút kinh ngạc, tuy rằng lúc đó bọn hắn học chung lớp, nhưng chuyện này trôi qua lâu như vậy rồi.
Nữ sinh này quá thật thà, hơn nữa còn là loại học sinh luôn chú tâm vào học tập.
Thời điểm thi lên cấp ba thành tích cũng vô cùng kinh khủng, đậu được một trường học tốt nhất thị trấn.
"Là ta, ta đang ở bên sông Tiểu Hoàng, đi ra một chút, ta có chuyện muốn hỏi người."
Lục Dương nói thẳng.
Sau khi tin nhắn gửi thành công, Lục Dương mới phát hiện hắn hơi có chút đường đột, dù sao đã qua nhiều năm vây rồi, tự nhiên hôm nay nhắn lại, gọi nữ sinh người ta đi ra cũng quá chút không phù hợp rồi, đáng lẽ ra phải tâm sự vài câu.
Nhưng mà, làm cho Lục Dương không dám nghĩ đến, đối phương lại nhắn lại một chữ oke.
Quả thật là một điều ngoài ý muốn mà.
Chẳng lẻ tiểu nha đầu này, lúc trước thầm mến ta sao?
Lục Dương nghĩ vậy có chút vui vui.
Sao đó hắn lại lắc đầu, không có khả năng này, thời học cấp hai hắn khá nghịch ngợm, khi dễ nàng ta không ít, thậm chí có lúc đem khăn quàng đỏ của nàng cắt bỏ, làm cả ngày hôm ấy nàng tức khóc không thôi.
Lúc đó Lục Dương cũng sợ, vì không nghĩ đến nữ sinh trước mặt hắn lại học, vì vậy hắn xin lỗi rất lâu, đối phương mới tạm dừng lại, hơn nữa còn không nói chuyện này với thầy giáo.
Từ đó về sau, Lục Dương cũng không làm mấy loại chuyện nghịch ngu như vậy.
"Đm."
Đây là ta thời sơ trung sao?
Ở cạnh bờ sông đi dạo một vòng, Quách Tiểu Ngọc nhắn tin tới, nói nàng đến rồi, hỏi Lục Dương đứng ở đâu. Sau khi hẹn gặp mặt ở đầu câu, Lục Dương cũng vội bước nhanh đến.
Đến nơi, Lục Dương nhìn thấy bạn học thời cấp hai của mình.
Không thể không nói.
Nữ nhân mười tám tuổi như biến thành người khác vậy.
Trước khi khuôn mặt của nàng bị che khuất bởi cặp mắt kinh chai màu đen, nhìn không thấy nửa mặt, bây giờ nàng ấy đã đổi thành một cái kính nhỏ gọng tròn, vóc dáng cũng cao lên không ít, mặc một chiếc quần jean lộ ra hai cái đùi thẳng tắp.
Nếu như không phải còn một tia cảm giác quen thuộc ,Lục Dương có lẽ đã tưởng người lạ.
"Lục Dương, ngươi nhìn gì vậy a."
Thấy Lục Dương nhìn chằm chằm vào bản thân mình, Quách Tiểu Ngọc có chút ngượng ngùng nói.
"A, do ngươi thay đổi quá lớn, ta cỏn tương gặp nhầm người." Lục Dương có chút kinh ngạc nói.
Quách Tiểu Ngọc cười cười.
"Ta cũng không còn giống như ở trong ấn tượng của ngươi nữa, là một cô gái nhút nhát thường người bị khi dễ phải không."
"Xem ra ngươi thay đổi thật nhiều."
Có thể nói ra những lời như vậy, nói rõ tích cách bây giờ của Quách Tiểu Ngọc không còn giống lúc cấp hai nữa rồi
Lần đầu tiên Lục Dương gặp mặt nàng là ở trong lễ dặm hỏi của cậu mình, lúc đấy hắn bất ngờ không thôi, cũng bị Quách Tiểu Ngọc làm cho kinh ngạc, lúc đó nàng ấy cũng làm kế toán trong Sở Nội Vụ, coi như là có chút thành tựu.