Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 454: Mục Tiêu Nhỏ (1)




Quan Nguyệt khi về nhà thì đã thấy Quan Kiến Quốc ở trong phòng bếp nấu cơm.

Thấy con gái đi về, Quan Kiến Quốc hỏi: "Quan Quan, lão Trương nói một giờ chiều con đi ra ngoài tiểu khu chơi à, chạy đi đâu chơi vậy."

Quan Nguyệt nhìn thoáng qua phòng ngủ chính, xác định mẹ không có ở nhà, nàng vừa cười vừa nói: "Cha, con đi tới nhà bà ngoại Lục Dương chơi."

Quan Kiến Quốc dừng tay đang thái thịt lại một chút.

Ông quay đầu nhìn lại, hỏi.

"Lục Dương về rồi sao? Sao con lại chạy tới nhà bà ngoại hắn làm gì?"

Quan Nguyệt kể lại chuyện xảy ra khi chiều.

Nghe Quan Nguyệt lại nhận một cái bao lì xì, Lão Quan thở dài một hơi, không biết nên khóc hay nên cười bây giờ, nữ nhi bảo bối của hắn, quyết tâm làm vợ người ta rồi a.

Nghe xong sự tình kiểm tra sức khỏe của Lục Dương, ông nhẹ gật đầu, nói ra: "Cái này Lục Dương nói không sai, lớn tuổi rồi thân thể càng dễ xảy ra vấn đề, nên vẫn cần kiểm tra sức khỏe thường xuyên, mẹ con làm việc ở bênh viện, gặp bao nhiêu trường hợp đều bênh nặng mới đến chữa trị."

"Đúng vạy a, Lục Dương cũng nói như vậy." Quan Nguyệt nhẹ gật đầu.

Quan Kiến Quốc lại tiếp tục nấu đồ ăn: "Cái chuyện lần trước ba nói với con, con nói lại cho Lục Dương chưa."

"Bảo hắn tới nhà chúng ta ư."

Quan Nguyệt lắc đầu: "Con chưa nói."

"Tại sao lại chưa nói."

"Con sợ mẹ mình a."

Quan Nguyệt đi rửa tay.

"Con đã đến thăm nhà Lục Dương nhiều như vậy, thì cũng nên mời hắn đến nhà chúng ta một lần gặp mặt, có gì đâu mà sợ, dù sao vẫn nên gặp mặt một lần, với lại mẹ con có gì đâu mà đáng sợ, nếu bà không đồng ý, các con còn dẫn nhau bỏ trốn hay sao?"

Quan Kiến Quốc nghiêm túc nói.

"Con biết rồi, lần sau sẽ nói với hắn."

Nhìn thái độ qua loa của con gái, Quan Kiến Quốc thở dài, nói ra: "Tuy chiều nay con đã ăn rồi, nhưng tí nữa cũng phải ăn cơm, vẫn nên ăn một chút, đừng để mẹ con phát hiện ra điều gì khác thường."

"Được, ở nhà bà ngoại Lục Dương, con cũng không ăn nhiều lắm, cũng chỉ lửng dạ."

Quan Nguyệt rửa mặt xong, sau đó nàng đi vào phòng bếp, ôm lấy cánh tay lão Quan, ngọt ngào nối: "Ba thật là tốt!"

Quan Kiến Quốc âm u thở dài.

"Tốt như vậy còn bị người ta lừa đi mất con gái a."

...

Lục Dương về đến nhà.

Chồng của dì nhỏ là Lâm Đại Hải vẫn còn ở đây.

Lục Vĩ đang cùng Lâm Đại Hải trò chuyện trên trời, Tiền Vân thì ở trong phòng bếp vội vàng làm việc, nhìn thấy Lục Dương trở về, Lục Vĩ cười nói: "Buổi chiều con chạy đi đâu chơi?"

Lục Dương vào nhà, rót một chén nước sôi uống một ngụm, nói ra: "Đi đến trường học Tiểu Vũ thăm nàng một chút, lại mua cho nàng hộp sữa, sau đó về nhà ngoại."

"Vẫn là tiểu Dương quan tâm em họ."

Lâm Đại Hải cười ha hả không thôi.

Lục Vĩ rất hài lòng với sự hiểu chuyện của Lục Dương, ông lại hỏi: "Thân thể bà ngoại thế nào?."

"Thân thể coi như cũng được, còn nấu cơm cho con ăn, bất quá nhìn hông của bà có chút nghiêm trọng, con định thứ hai tuần sau đưa bà đi bệnh viện kiểm tra một chút."

Lục Dương thuận miệng nói ra chuyện này.

"Bà đi sao?"

Lâm Đại Hải lắc đầu.

Đối với tính cánh mẹ vở của mình, hai người con rể này cũng rất hiểu rõ.

Lục Dương cười nói: "Đương nhiên là không muốn đi rồi, bất quá con nói bệnh viện có hoạt động, kiểm tra sức khỏe miễn phí còn được tặng dầu ăn, bà liền đáp ứng."

Lâm Đại Hải cùng Lục Vĩ nghe xong đều trợn mắt há hốc mồm.

Lục Vĩ kinh ngạc nói: "Làm vậy cũng được sao?"

"Đương nhiên là được rồi, con đã sắp xếp xong xuôi, thứ hai con đến Tiền gia trang đón bà, đi xe của ba, ba cùng mẹ cùng đi di, cùng với bà vào kiểm tra, con sớm nói cho mọi người biết, đến lúc đó đừng có lỡ miệng."

Lục Dương dặn dò.

Sau đó đem ly nước của mình một hơi uống sạch, hắn nói tiếp: "Con vào phòng bếp xem mẹ cần hỗ trợ gì không đây."

Nhìn Lục Dương rời đi.

Lâm Đại Hải cảm thán nói ra: "Tiểu Dương càng ngày càng hiểu chuyện rồi."

"Đúng vậy, từ lúc lên đại học thì thay đổi, càng ngày càng thanh thục hơn."

Tâm tình Lục Vĩ không tệ.

Lục Dương đi vào phòng bếp.

Bên phía mẹ cũng đem đồ ăn cũng làm gần xong, không có gì cần hắn giúp đỡ, Lục Dương đành dọn ra mấy cái chén, sau đó nói lại việc khám bệnh một lần.

Tiền Vân thì thoải mái hơn, nghe nói sắp được kiểm tra sức khỏe, bà liền cao hứng đồng ý.

Lục Dương lại nói nhỏ về sự tình của cậu nhỏ Tiền Quân.

"Cậu nhỏ cũng hơn ba mươi rồi mà vẫn một mình, hiện tại ngay cả căn nhà còn chưa xây xong, bà mối cũng không muốn mai mối với cậu, con mua cho cậu ít tiền, nhưng cậu lại sợ mất mặt mũi mà không nhận, nửa năm nay tiền ở cửa hàng quần áo con gửi về cũng hơn mười vạn, mẹ đưa cho cậu nhỏ tầm mười vạn đi, cộng thêm số tiền gửi ngân hàng của cậu, ít nhất cũng làm được căn nhà sang trang mà ở, hoặc mua một căn phòng nhỏ ở thị trấn."