"Ai rồi cũng phải thay đổi, ngươi cũng vậy a, nhìn ngươi bây giờ so với thời cấp hai thì đẹp chai hơn một chút, hơn nữa còn trưởng thành hơn trước." Quách Tiểu Ngọc cũng đánh giá người bạn học cũ này, nàng cũng đồng dạng phát hiện hắn thay đổi rất nhiều.
So với thời điểm sơ trung bị Lục Dương khi dễ, lúc đó nàng nghiến răng nghiến lợi hận Lục Dương không thôi, bất quá sau khi khóc xong một trận, thì Lục Dương sau này đối xử với nàng cũng tốt hơn nhiều, quà tặng đầu tiên nàng nhận được trong đời còn do hắn tặng đấy, một cái Rubik Weilong, về sau lên cấp ba, rồi đại học, khi nhớ lại thời điểm học cấp hai, ngoài trừ quá trình học tập ra, nàng chỉ có nhớ lại Lục Dương, tuy nhiên, bạn học nhiều năm không liên lạc gì, quan hệ cũng sớm đứt gãy, nhóm chat của lớp cũng không còn tác dụng, cũng bởi vì vậy, khi Lục Dương nhắn tin cho nàng, nàng bất ngờ không thôi, cũng tò mò Lục Dương tìm mình có chuyện gì.
"Đi dạo một chút."
Lục Dương nói một câu, hai người liền đi dạo quanh hồ Tiểu Hoàng.
Vừa đi, hai người vừa trò chuyện với nhau về sự tình sau khi học cấp hai, Quách Tiểu Ngọc sau khi học xong cấp ba, nàng thi đậu vào đại học Giang Thành, Lục Dương mặc dù chỉ đầu một đại học hạng hai, nhưng cũng đủ tư cách nói chuyện. Dù sao càng già càng lão luyện, tùy tiện nói mấy câu, đã chọc cho Quách Tiểu Ngọc cười nắc nẻ không thôi, lại nói chút về sự tình ở quê, Lục Dương rất tự nhiên nói về vấn đề của cậu mình.
Hắn thở dài, nói ra.
"Cậu nhỏ của ta, cũng quá nhát gái rồi, hơn ba mươi tuổi rồi vẫn chưa quen ai, làm mẹ của ta với bà ngoại vội muốn chết a."
Quách Tiểu Ngọc cũng đồng cảm, nói ra: "Nhà của ta cũng có một dì nhỏ, cũng giống như vậy, sang năm là ba mươi rồi, hiện tại đến một người bạn trai cũng không có, bà nội của ta cũng gấp vô cùng."
"Người cô kia của ngươi có ở nhà sao?"
Lục Dương hỏi.
"Vẫn còn a, nàng làm ở nhà xưởng sản xuất quần áo Hằng Nguyên, vẫn ở trong nhà, với lại làm ở chỗ kia cũng không có mấy người là nam a."
Nhà xưởng sản xuất quần áo Hằng Nguyên?
Đây không phải là nhà xưởng của Lâm Nghệ Hồng sao?
Lục Dương nghĩ đến đại tỷ lúc trước hư xe kia, đã hơn nửa năm rồi, không nghe thấy tin tức gì của nàng, cũng không biết kế hoạch làm nhà xưởng sản xuất trà của nàng sao rồi, hiện tại có lẽ cũng đến bước kia.
"Nếu không thì như vậy đi, ước hẹn một cái thời gian, ta dẫn cậu ta đi tới nhà xường sản xuất quần áo một chuyến, gặp mặt người cô kia của ngươi một lần, cho bọn họ xem mặt thử xem, coi như giải cứu hai người lớn tuổi."
Lục Dương cười nói.
"Được a, để ta trở về nói với cô một tiếng, hẹn cái thời gian, gặp mặt một lần."
"Vậy thì tốt."
Trong lòng Lục Dương thở dài một hơi.
Làm được đến bước này, coi như đã cố hết sức mình rồi, đầu tiên gặp mặt với nhau, sau đó trao đổi phương thức liên lạc, mọi chuyện đều tốt, giống như kiếp trước vậy, bọn họ có duyên mới đi đến hôn nhân, nói rõ hai người rất hợp nhau đấy, với lại lần này nhờ mẹ giúp đỡ một cái, hoặc tìm Lâm Nghệ Hồng, nhờ nàng an bài một công tác trong nhà xưởng cho cậu nhỏ, khoách cách gần như vậy thì lâu ngày cũng cháy.
Chuyện này nếu như thành công.
Coi như giải quyết tiết nuối ở trong lòng bà ngoài.
Kiếp trước thời điểm ba ngoài qua đời, điều tiếc nuối lớn nhất là không thấy cậu nhỏ kết hôn, lúc ở trước giường bệnh, cậu nhỏ khóc rống tự trách mình không thôi, lúc Lục Dương nghe kể lại, cũng thở dài vài hơi.
Dạo vòng quang sông Tiểu Hoàng một vài vòng, đợi đến lúc trời trở tối, Lục Dương mới tiễn đưa nàng về nhà, sau đó mới chạy bộ đi về.
Đến nhà.
Lục Dương nói cho mẹ mình chuyện này.
Tiền Vẫn không nghĩ tới, con mình vậy mà quan tâm đến vấn đề hết hôn của em trai.
"Con đi ra ngoài tản bộ, ngẫu nhin gặp được đồng học, tâm sự một chút, liền nghe nàng kể về chuyện này, con cảm thấy có thể thử được một lần, dù sao đối phương vẫn chưa đến ba mươi tuổi, hơn nữa còn có công ăn việc làm, cậu nhỏ có thể cùng với người ta một chỗ, xem như cũng không tệ."
Tiền Vân suy nghĩ một chút.
"Nhà gái ngươi ta có công việc, làm ở xưởng sản xuất quần áo Hằng Nguyên một tháng cũng phải 4000-5000 ngàn tệ, sao lại vừa ý cậu nhỏ của mình được."
Lục Dương cười nói: "Vậy cũng chưa chắc đâu, cậu nhỏ chúng ta cũng không tệ, có thể tự xây nhà của mình, cái bổn sự này không có mấy người làm được đâu, với lại cậu nhỏ lớn lên đẹp trai, hơn ba mươi tuổi nhưng vẫn không có chút nào già đi, người ta vừa ý cũng ở cái điểm này."
Tiền Vân cười cười.
"Chuyện này nếu thành, con chuyển từ cháu ngoại thành bà mối rồi."
Lục Dương nói ra: "Vậy con phải nói cậu kính rượu mới được."
"Không biết lớn nhỏ."
Tiền Vân ở trên đầu con trai gõ một cái.
Ngày hôm sau, ngày mùng một tháng tam, thứ hai.
Sáng sớm, Lục Dương liền lái chiếc Passat của Lục Vĩ đi tới ngoài đường Tiền gia trang, Tiền Quân sớm biết tin nên đã đưa bà ngoại ra đầu đường.
Lục Dương lợi dụng ngã tư, quay đầu xe lại.
Tiền Quân cùng bà ngoại đi tới lên xe, ngồi ở chỗ phía sau.
"Cháu không phải lái chiếc Audi sao? Sao lại đổi thành Passat rồi?"
Tiền Quân hiếu kỳ nhìn đồ vật bên trong xe.
Lục Dương mở cửa sổ bên cạnh bà ngoại cho thoáng khí, sau đó nói: "Đây không phải xe của cháu, là của cha cháu đấy, chiếc Audi kia cháu vẫn còn để ở Lục Thành."
"Xe của anh rể sao, ông anh này cam lòng bỏ tiền mua xe a? Mà không phải là của cháu mua chứ."
"Đúng rồi, cha cháu tiếc tiền sao bỏ tiền ra mua được, cháu thấy ông thi đậu bằng lái, nên mua cho người chiếc này."
"WOW, cháu thật sự là đại gia nha."
"Đại gia mới nổi thôi, cũng không có mấy đồng."
Lục Dương khiêm tốn một phen, hắn cũng không thể nói mình là đại gia hàng real được, chưa tính đến giá trị của công ty, chỉ mới đi du lịch với Liễu Thanh Thanh một tháng, Lục Dương đã biến khoản tiền 2 triệu đô la từ hợp đồng tương lai biến thành sáu triệu đô, đến bây giờ số tiền này vẫn còn tăng lên.
Đây chính là bốn mươi triệu nhân dân tệ a!
Vương lão bản tuy há miệng ra chính là đặt được một mục tiêu nhỏ, nhưng để đặt được con số này phải có cơ sở trước, lão Vương từng nói 100 triệu đối với ông chỉ là một mục tiêu nhỏ, nhưng đó là đối với ông mà thôi, còn đối với những người khác, một trăm triệu chưa chắc cả đời đã có thể làm ra....