Lục Dương tiến vào sân cậu nhỏ nhìn nhìn, ở phía đông có hai gian nhà ngói để ở, còn phía này thì đang làm móng nhà, nhìn qua, cậu nhỏ tính chiến đấu hắng hái một mình rồi.
Một người xây nhà, Lục Dương rất bội phục, mấu chốt là cậu nhỏ còn làm ra, mặc dù chỉ là một căn nhà nhỏ có ba gian.
"Vừa tới đây, mới ngồi ở nhà bà ngoại xong, để cháu giới thiệu cho cậu, đây là Quan Nguyệt, bạn học cấp ba, cũng là bạn gái của cháu."
"Mẹ cháu biết không?"
Tiền Quân đem xẻng ném tới trước đống cát. xong rồi lại đi rửa tay.
"Biết rồi, thời điểm năm mới, nàng có qua nhà ăn cơm tất niên." Lục Dương vừa cười vừa nói.
Tiền Quân thì khiếp sợ không thôi, nói: "Hai người các ngươi tiến triển cũng quá nhanh rồi, xem ra cậu sắp được uống rượu mừng của cháu a."
"Không có nhanh vậy đâu, ít nhất chúng cháu phải tốt nghiệp mới kết hôn được, vẫn còn mấy năm nữa, chén rượu này, tạm thời cất lại đi, bất quá khi nào cậu nhỏ mới kết hôn đây, khi nào cháu mới được uống rượu mừng."
"Cậu thì coi như bỏ, đến một người giới thiệu còn không có, đi đâu tìm con dâu cho bà ngoại bây giờ."
"Cậu nhỏ, không phải cháu chê chậu đâu, cậu cũng hơn ba mươi rồi, còn đợi người ta giới thiệu sao, sao không chủ động xuất kích, tìm một người mà tìm hiểu, về sau cậu già rồi liền khó...Với lại còn có căn nhà này, bà ngoại nương phía dưới đang nói cậu giàu vò mảnh đất này đấy, nếu xây nhà ở thì xây luôn căn hai tầng, rộng lớn một chút, hiện tại đầu năm nay, ngoài ta toàn bộ ở nhà ba tầng, bà mối còn xấu hổ dẫn người ta đến đây đấy."
Tiền Quân nở nụ cười.
"Tiểu Dương, cháu quả thật trưởng thành rồi, như một người lớn vậy, còn dám nói người cậu này, ngươi cho rằng ta không muốn sao, nếu ta có tiền, đừng nói nhà hai tầng, ta còn phải xây một ngôi biệt thự đây này."
"Biệt thự thì có chút khó khăn, nhưng nhà hai tầng thì không có vấn đề gì, nếu cậu không có tiền, cháu có a, có thể trợ giúp cậu một ít, mười vạn hay tám vạn, đều là chút lòng thành của cháu..."
Muốn xây nhà ở nông thôn, không tốn bao nhiêu tiền cả, đặc biệt xi mắng với cát, ở nông thôn giá vẫn rất tiện nghi, nhân công cũng rất rẻ, thợ chính thì một đến hai trăm một ngày, thợ phụ thì tám mươi đến một trăm, nếu muốn xây nhà ở đây, cũng không tốn bao nhiêu tiền.
Tiền Quân lắc đầu: "Tiểu Dương, cậu biết bây giờ cháu không như trước, mua xe, nên tám đến mười vạn cũng không để vào mắt, bất quá, cậu nhỏ không thể nhận tiền của ngươi được, ta là cậu, mượn tiền của ngươi thì còn mặt mũi gì nữa, cháu đừng có nói gì nữa."
"Cậu sợ người ta chê cười phải không."
Lục Dương không nghĩ tới cậu nhỏ lại nghĩ như vậy.
"Có một chút."
Tiền Quân cũng không có giấu giếm, cái đứa cháu ngoại trai này đến Lục Thành kiếm được không ít tiền, hắn làm sao không biết được, mỗi lần đại tỷ Tiền Vân về nhà đều nhắc đến con trai mình không thôi....
"Vậy cháu sẽ đưa cho mẹ, nói là đại tỷ ủng hộ cậu, dù sao làm như vậy cũng không có ai chê cười rồi, những thứ như tiền bạc, sài sau hay sài trước đều như vậy, nhưng căn nhà của cậu thì phải mất thời gian để xây, với lại việc lấy vợ, sinh con, cũng khiến bà ngoại vui hơn, bà hiện tại chỉ có một đứa con trai là cậu, bà ngoại ở trong lòng vẫn rất cố chấp, không phải người ta nói ngoại tôn có giỏi thế nào cũng là cháu nội của người khác sao, chỉ có cháu nội của mình mới là của mình."
"Nói linh ta linh tinh, cháu nào mà chẳng là cháu."
Tiền Quân cười nói.
Hàn huyên một hồi, biết mẹ của Quan Nguyệt là bác sĩ, bố làm ở huyện ủy, Tiểu Quân liên tục gật đầu không thôi, còn bảo Lục Dương phải hảo hảo quý trọng.
Lục Dương lại nói đến sự tình kiểm tra sức khỏe, nghe Lục Dương nói về kế hoạch tặng dầu để bà ngoại đi kiểm tra sức khỏe, Tiền Quân còn
sợ Lục Dương nói dối bị phát hiện, bất quá trong lòng của hắn cũng biết đây là ý tốt của Lục Dương, kiểm tra sức khỏe một lần cũng chỉ mấy trăm tệ, huống chi hắn còn nhọc lòng nghĩ biện pháp như vậy.
Đem công cụ xây dựng thu vào, Tiền Quân cũng không làm việc nữa, kêu Lục Dương cùng đi xuống nhà bà.
Buổi tối còn phải đi về, vì vậy bà ngoại làm cơm vô cùng sớm, bốn giờ đã bắt đầu xào rau rồi, bởi vì có Quan Nguyệt đến, nên bà còn cố ý giết một con gà mẹ đang đẻ trứng.
Lục Dương cũng đi vào phòng bếp hỗ trợ.
Bởi vì quá lâu không dùng bếp lửa để nấu ăn, hỏa hầu không chế không tốt, nên mắt của Lục Dương bị hun đến nỗi không mở ra được, Quan Nguyệt thì ở bên cạnh giúp Lục Dương châm lửa, những thứ khác nàng muốn giúp lắm nhưng không biết làm.
Nếu mà đưa nàng nấu, chỉ sợ ba mươi phút nữa sẽ có cứu hỏa đến dập lửa....
...
Một bữa cơm ăn rất vui vẻ.
Xào đồ ăn bằng bếp lửa, làm thức ăn có thêm một mùi vị khó nói, Lục Dương còn ăn nhiều thêm một chén.
Quan Nguyệt thì được lão nhân gia gắp cho hai cái đùi gà, nàng cũng không tiện từ chối.
Cậu nhỏ thì bưng bát ăn cơm, cười ha hả nhìn hai người.
Ăn cơm xong.
Lục Dương nhìn đồng hồ, đã hơn năm giờ rồi, hắn từ trong ví lấy ra một chồng tiền đã chuẩn bị từ trước, nói ra: "Bà ngoại nương, tiền này để người mua ít thức ăn ạ."
Bà ngoại căn bản không nhận.
Lục Dương trực tiếp nhét vào túi áo của bà, nói ra: "Thời điểm lên đại học ,bà cho cháu nhiều tiền tiêu vặt như vậy, hiện tại cháu có tiền rồi, cũng không thể không biếu bà được, bà nhận đi ạ, cũng không nhiều lắm đâu."
"Đúng vậy, bà ngoại nương thu đi ạ, là tâm ý của Lục Dương a." Quan Nguyệt ở một bên cũng nói vào.
Cậu nhỏ cười ha hả nhìn ba người đưa qua đưa lại, nói ra: "Mẹ, nhận đi, Tiểu Dương bây giờ một năm kiếm được nhiều tiền lắm, nếu chồng số tiền hắn kiếm được còn nhiều hơn người, nhường tới nhường lui đừng để Tiểu Quan chê cười."
Khuyên can mãi, bà ngoại mới đem tiền nhận xuống.
Ăn uống no say, Lục Dương cũng không ở lâu, sợ tí nữa về nhà đường tối, lại làm ba mẹ Quan Nguyệt lo lắng, hắn lần nữa nhắc lại sự tình kiểm tra sức khỏe, sau đó mới cưỡi xe gắn máy rời đi, mang theo Quan Nguyệt ly khai.