"Được, bà ngoại nương, chúng cháu không đi đâu."
Lục Dương gật đầu đáp ứng.
Nếu như đã đến đây rồi, không ăn một bữa cơm mà đi thì khẳng định sẽ làm nội tâm của lão nhân gia tổn thương không thôi, người già rồi, trong nội tâm đặc biệt mẫn cảm, rất ưu thích nghĩ ngợi lung tung, làm việc cũng bắt đầu cẩn thận từng li từng tí không làm con cháu ghét bỏ.
Vào phòng.
Bà ngoại lấy ra mấy cây kẹo ngô, đưa cho hai người ăn.
Lục Dương cùng Quan Nguyệt nhận mấy cái.
Mời bà ngồi xuống xong, Lục Dương nói ra: "Bà ngoại nương, mẹ của Quan Nguyệt là bác sĩ ở trong bệnh viện, tuần tới huyện chúng ta tổ chức hoạt động, có thể khám sức khỏe miễn phí, người lớn tuổi như vậy, cháu cùng ba mẹ thương lượng một chút, chuẩn bị dẫn người đi khám sức khỏe."
"Đã đến cái tuổi này rồi, còn kiểm tra sức khỏe gì nữa, thôi, ba không đi đâu."
Bà ngoại cố chấp lắc đầu.
"Bà ngoại nương, cũng không phải bà đi một mình, còn có ba mẹ của cháu nữa, dù sao cũng miễn phí, không đi thì phí, hơn nữa ba người cùng nhau kiểm tra sức khỏe, còn được tặng một thùng dầu, có phải không Quan Quan."
Lục Dương hướng phía Quan Nguyệt chớp mắt.
Quan Nguyệt trong nháy mắt liền hiểu, vội vàng nói:" Đúng vậy bà ngoại nương, còn được tặng một thùng dầu ăn."
"Dầu gì?"
Bà ngoại tương đối quan tâm đến chuyện này.
Lục Dương nói ra: "Dầu cá Kim Long , chất lượng 1:1:1, là loại chai lớn, loại mà bà chưa từng mua bao giờ a."
"Một chai dầu lớn kia cũng phải hơn sáu mươi tệ, thật sự là tặng một thùng sao?"
"Cái này làm sao làm giả được, mẹ của Quan Nguyệt làm bác sĩ ở trong bệnh viện, vì vậy cháu mới kiếm được ba danh ngạch, bằng không chuyện tốt như vậy, không tới phiên chúng ta đâu, người không đi thì không có dầu ăn rồi."
"Vậy bà đi."
Nghe khám bệnh được tặng dầu, bà ngoại liền không từ chối nữa.
"Hặc hặc, tốt lắm, ngày mai mới bắt đầu chương trình, sáng mang bà nhờ cậu nhỏ tiền quân đưa ra ngoài đường, cháu sẽ lái xe đón người, đợi lát nữa cháu sẽ nói với cậu."
Lục Dương liền vội vàng quyết định chuyện này.
"Cần gì nó phải đưa qua, bà cũng tự đi qua được mà."
Bà ngoại cười nói
Xe hơi vào trong thôn không được, nếu muốn ngồi xe, phải đi ra ngàn mét, đến đầu đường bên kia mới được.
Chuyện này đã được quyết định, Lục Dương thở dài một hơi, hắn đã quyết định rồi, coi như lần này không phát hiện ra bênh, thì hằng năm sẽ về quê đưa bà ngoại kiểm tra hai lần, dù sao vừa nãy hắn cũng không nói hoạt động chỉ tổ chức một lần.
Đến lúc đó nói chuyện này với cậu nhỏ, khẳng định cậu sẽ giúp mình giấu giếm.
Lão thái thái thì quá lạc hậu, không có khả năng nhìn thấu trò này.
"Cậu nhỏ đâu rồi ạ?"
Lục Dương hỏi.
Nhắc đến con trai của mình, bà ngoại nhịn không nổi phải nói: 'Vẫn còn đang ở trên nhà xây nhà cho mình, xuống ngày trộn xi măng xây nhà, không biết khi nào mới chịu lấy vợ đây."
Cậu nhỏ Tiền Quân của Lục Dương làm ở trong đội xây dựng, lâu lâu ngẫu nhiên sẽ lên thị trân xây nhà giúp người ta, Tiền Quân biết một chút tay nghề, ý định xây cho mình một căn nhà, Lục Dương nhớ rõ, về sau người cậu này cũng tự xây cho mình được một căn, chỉ có điều hai năm sau lại hủy đi xây lại lần nữa, chủ yếu là bởi vì bà mối giới thiệu cô nương, người ta chướng mắt nhà một tầng, yêu cầu nhà hai tầng mới được.
Mà cái phòng cậu xây thì quá nhỏ.
Cậu nhỏ lúc đó cắn răng, đem tích góp nhiều năm của mình ra xây lại một căn nhà hai tầng hào nhoáng, bất quá cuối cùng vẫn không lấy được vợ, lý do nhà gái đằng kia lại đổi quẻ, nói nhất định phải có nhà ở trong huyện thành mới được.
Tiền Quân mới lấy hết của cải của mình xây nhà, còn tiền đâu mua nhà ở trên thị trấn nữa, cộng thêm tính tình bướng bỉnh của hắn, liền trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ với bên kia, tuy nhiên mười năm sau, thời điểm Tiền Quân hơn bốn mươi tuổi cũng thành gia lập thất, nhà gái là một người đã trải qua hai cuộc hôn nhân, lúc kết hôn còn dẫn theo một tiểu cô nương, tuy rằng đã kết hôn hai lần, nhưng Tiền Quân đối xử với vợ rất tốt, về sau người vợ ấy cũng sinh cho Tiền Quân một đứa con trai.
Tính toán thời gian, người vợ tương lai của Tiền Quân bây giờ chưa kết hôn, có nên giới thiệu cho Tiền Quân nhận thức một cái?
Trong lòng Lục Dương nảy sinh suy nghĩ này.
Cậu nhỏ đối với hắn rất tốt.
Khi còn bé ở nhà bà ngoại, mỗi lần ai bắt nạt hắn, cậu nhỏ liền hung hắn ra giáo huấn đối phương, điều này làm cho Lục Dương ở trong thôn không ai dám bắt nạt, bởi vì biết sau lứng hắn có một Tiền Quân luôn bao che khuyết điểm.
Có đồ ăn ngon, cậu nhỏ luôn nghĩ đến hắn đầu tiên, thời điểm cậu nhỏ làm việc ở trên thôn, mỗi lần tìm thấy quả dại, dâu hoang, liền cất về mang cho hắn ăn.
Có đôi khi bà ngoại thúc cậu kết hôn, Tiền Quân còn nói không cần kết hôn cũng được, chờ ta già thì sẽ có tiểu Dương nuôi ta, tuy rằng trong đó chiếm phần nhiều là nói đùa, nhưng nếu cậu nhỏ độc thân cả đời, Lục Dương nhất định sẽ chiếu cố một hai.
Suy bụng ta ra bụng người.
Tính cách của Lục Dương chính là như vậy, ngươi tốt với ta, ta sẽ trả lại gấp đôi ân huệ, người không thích ta, ta cũng mặc kệ ngươi, giống như đại bá vậy, coi như về sau Lục Dương có phá sản, hắn cũng sẽ không bao giờ cầu bác cả của mình.
Lục Dương biết rõ gia đình nhà vợ của Tiền Quân ở đâu, thời điểm Tiền Quân kết hôn, Lục Dương cũng đi qua nhìn một phen, ở ngay thị trấn Song Cát, điều kiện gia đình nhà vợ cũng không tốt lắm, cùng cậu nhỏ Tiền Quân thì có khả năng thành đôi rất lớn.
Bất quá chuyện này tạm thời không nói ra, vẫn nên nghe ý kiến cua cậu trước, nếu cậu nhỏ nói không muốn kết hôn, Lục Dương cũng sẽ không nói ra.
"Bà ngoại nương, cháu mang Quan Quan đi tìm cậu nhỏ thử xem, người đừng có vội nấu cơm, đợi lát nữa chúng cháu giúp bà nhóm lửa, với lại đợi cậu nhỏ về ăn chung cho vui."
Lục Dương nói ra.
"Được, đi đường hai cháu cẩn thận một chút."
Bà ngoại gật đầu.
Lục Dương đứng dậy kêu Quan Nguyệt ra ngoài.
Nhà cậu nhỏ ở phía sau, nằm ở gần sường núi, thời điểm Lục Dương tới, cậu nhỏ Tiền Quân đang trộn xi măng.
"Tiểu Dương, cháu đến lúc nào vậy."
Tiền Quân có chút kinh ngạc hỏi.
Nói xong lại nhìn Quan Nguyệt bên người Lục Dương, trong lòng thì suy đoán thân phận của nữ hài này.