Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 441: Trần Kinh Vĩ Oán Niệm (1)




Sau khi rửa mặt, Lục Dương đi tới nhà Trần Thu Nguyệt.

Vì biểu lộ coi trong cuộc gặp mặt này, hắn còn cố ý ở khách sạn tắm rửa một phen, thời điểm đi ngang qua siêu thị, lại mua hai chai Mao Đài tới tặng lễ.

"Ba mẹ, Lục Dương đến rồi."

Trần Thu Nguyệt mở cửa vào trước.

Lục Dương cũng theo sau đi vào, nhìn thấy trong phòng có một nam một nữ đang ngồi, hắn liền biết rõ hai người này khẳng định là cha mẹ của Trần Thu Nguyệt rồi, bố của Trần Thu Nguyệt năm nay có lẽ hơn bốn mươi rồi, nhưng nhìn mặt chắc chỉ tầm khoản đầu ba mươi, người cao, dáng lớn, đoán chừng cao khoản một mét tám, mẹ của Trần Thu Nguyệt cũng không tệ, bảo dưỡng da mặt vô cùng tốt, hầu như không có một chút nếp nhăn nào trên mặt, Lục Dương nghĩ cũng cảm thấy đúng, hai người này sinh ra con gái đẹp như vậy, tuyệt đối gien không thể kém được rồi.

Hắn cũng mỉn cười chào hỏi, nói ra: "Cháu chào chú, cháu chào cô."

"Cậu là Lục Dương phải không, tới thì tới rồi, còn mang gì tới vậy."

Ánh mắt phu nhân nhìn Lục Dương đánh giá một phen, nhìn thấy nam sinh này tóc ngắn sáng sủa, ăn mặc cũng hết sức giản dị, cũng không giống mấy thanh niên đầu đường xó chợ, nàng mới thở dài một hơi, trên mặt cũng lộ ra tia mỉm cười.

Nhìn qua thì tốt hơn trong suy nghĩ của bà nhiều.

Trần Thu Nguyệt nhận lấy rượu Mao Đài, đặt qua một bên.

Trần Kinh Vĩ thì mời Lục Dương ngồi xuống, sau đó phân phó nói.

"Nguyệt Nguyệt, đi pha hai chén trà tới đây."

"Biết rồi."

Trần Thu Nguyệt nghe lời đi pha trà.

Nhìn con gái đi vào phòng bếp, Trần Kinh Vĩ lúc này mới hỏi: "Lục Dương, Nguyệt Nguyệt nói cậu là bạn học của nó, thế năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

"Cháu sinh năm 92, tuổi con khỉ, năm nay vừa tròn hai mươi."

Kỳ thật năm nay hắn còn chưa trải qua sinh nhật tuổi mười chín, nhưng dựa theo tập tục quê quán, tính tuổi mụ thì hắn đã hai mươi rồi.

"Cậu sinh tháng mấy."

"Cháu sinh vào Tịch Nguyệt(tháng 12 âm lịch)."

"À, vậy cậu còn nhỏ hơn Nguyệt Nguyệt một chút."

"Không nhỏ lắm đâu."

Lục Dương mỉm cười.

Cái tuổi này, cũng không còn nhỏ nữa a.

Phu nhân cũng chuyển tới gần, ngồi ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện phiếm.

Trần Kinh Vĩ nói tiếp: "Nguyệt Nguyệt nói cậu ở trường học mở một công ty?"

"Đúng vậy a, cháu ưa thích đọc manga, nên liền nghĩ tới bắt đầu khởi nghiệp về phương diện này, vốn chỉ muốn mở một studio để vẽ manga thôi, bất quá vận khí cháu tốt, thời điểm bắt đầu mở một trang web manga, về sau liền biến thành một nền tảng tổng hợp giải trí."

"Cậu nói đến CC phải không."

Phu nhân xen vào nói.

"Đúng vậy a cô, không nghĩ tới dì cũng biết."

"Cái trang web của cậu tôi đặc biệt rất ưu thích, trên đó có nhiều hạng mục rất thú vị, cậu phát triển là được cũng không phải là người bình thường rồi."

Lục Dương khiêm tốn nói: "Lộ tuyến phát triển của công ty còn được nhiều người khác bổ sung vào ạ."

"Vậy thì công ty của cậu có không ít nhân tài rồi."

"Đúng rồi ạ, có mấy sinh viên tốt nghiệp đại học Tsinghua cùng theo cháu lăn lộn một chỗ khởi nghiệp."

"Cái này khó trách...."

Ba người trò chuyện với nhau.

Nhìn thấy Lục Dương không kiêu ngạo không xiêm nịnh, ăn nói bất phàm, lại rất lễ phép, làm cho Trần Mẫu vốn cảm thấy không muốn gả con gái sớm cũng phải thanh đổi thái độ, phát sinh biến hóa rất lớn, dần dần nàng cảm thấy, con gái mình tìm được một người con trai cũng không tệ lắm.

Trẻ tuổi, có ý tưởng, còn mở công ty, điển hình của thanh niên tuấn kiệt.

Ngược lại với sự hài lòng của Trần Mẫu thì sắc mặt Trần Kinh Vĩ càng ngày càng u sầu.

Lục Dương càng tuần tú, thì kỳ thật càng nguy hiểm, chi có nữ nhân là không nhìn thấy mấy điểm này thôi.

Trần Thu Nguyệt từ phòng bếp bưng hai chén trà tới.

"Cha, 9:30 rồi, cha không ngó cổ phiếu một cái sao?"

Ngày xưa ở thời điểm này, Trần Kinh Vĩ đều lên mạng xem cổ phiếu một lần, đây cũng là một niềm vui nhỏ của ông.

"Nhắc mới nhớ, để ba lên xem một chút ."

Trần Kinh Vĩ cảm thấy con gái nhắc nhở mình xem cổ phiếu làm gì, nhưng ông vẫn cầm lấy chiếc laptop ở bên cạnh, nhấn khởi động máy một cái.

Trần Thu Nguyệt thì cười cười, chạy đến bên cạnh ngồi với Lục Dương, còn lén la lén lút nắm tay Lục Dương, điều này làm Trần Mẫu ngồi đối diện thấy được, nàng thở dài, xem ra con gái đã đi theo cậu nam sinh này rồi.

Tâm tình của Trần Kinh Vĩ thì không tốt lắm.

Cảm thấy mình trồng củ cải mười mấy năm, tự nhiên một ngày bị một con heo chạy qua cướp mất, đặc biệt là con gái mình lại ở trước mặt ông tình tứ nữa chứ, nhìn Lục Dương ngồi bên cạnh, trong lòng Trần Kinh Vĩ trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Ông cũng hết cách rồi.

Trong nhà chỉ có cô con gái này.

Từ nhỏ đến lớn nâng như nâng trứng, nên bây giờ còn làm gì được?

Nếu như đối phương điều kiện kém coi, hoặc là mấy loại thanh niên bất hảo, không công không việc, ông sẽ lấy ra uy quyền phụ thân cưỡng chế chuyện này, nhưng bây giờ, nam sinh người ta có tiền, lớn lên không tệ, mấu chốt nhất là nhìn qua cũng thất trung trực, không giống mấy loại thanh niên bất hảo, nên bản thân ông không có cách kiếm cớ gì để chia rẽ chúng nó, nếu ông mà cưỡng ép, đừng nói đến con gái phản đối, mà vợ mình chưa chắc đã đồng ý với ý kiến của ông.