Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 440: Lục Dương Đến Nhà (2)




Ông có một loại cảm giác con gái mình gặp phải lừa đảo.

"Con xác định không nghe nhầm chứ, cậu bạn trai kia của con vừa lên đại học liền mở công ty?"

"Đúng vậy, công ty truyền thông Văn Hóa Sơn Hải, cha tìm một chút thì sẽ biết mà."

Trần Thu Nguyệt rút ra mấy tấm giấy ăn, lau mồ hôi trên đầu của mình.

Trần Kinh Vĩ nghe vậy thì đứng dậy, ông đi vào trong phòng mình lấy ra một cái laptop, mở ra phần mềm tìm kiếm thông tin của công ty, gõ vào dòng chữ công ty truyền thông Văn Hóa Sơn Hải, không tra không biết, một khi điều tra liền giật mình, ông không nghĩ đến công ty này thật sự tồn tài.

Hơn nữa giá trị bên ngoài không hệ nhỏ.

Tài chính đăng ký một nghìn vạn (Mười triệu).

Phạm vi nghiệp vụ, bao gồm phim điện ảnh, truyền hình ,xuất bản, manga, còn có nền tảng CCilicili.

Đây không phải trang web mà vợ ông mỗi tối thường xuyên lên coi video sao?

Trần Kinh Vĩ cảm thấy trùng hợp không thôi, thời điểm vợ ông coi video, còn khen lão bản C site nhất định là một thiên tài, vì thiên tài mới thiết kệ được trang web như vậy.

Không nghĩ tới...Đại lão bản của Csite, lại là con rể tương lai của ông...

Lại nhìn một số tin tức của công ty.

Đại điện pháp nhân là người tên Lục Dương, hơn nữa địa chỉ công ty đăng ký còn ở vườn khởi nghiệp đại học khoa học kỹ thuật Hà Đông, liên tưởng đến lời nói vừa rồi của con gái, Trần Kinh Vĩ có chút không tin nổi.

Tên trùng, địa chỉ công ty cũng trùng.

Trần Kinh Vĩ căn cữ cái tên pháp nhân, ở trên phần mềm tìm kiếm gõ một chữ Lục Dương, liền nhìn thấy hai công ty liên quan, một công ty về thương mại điện tử, một công ty về khoa học kỹ thuật,...Ba công ty đều do Lục Dương đứng tên, hơn nữa hắn còn chiếm hơn chín phần mười số cổ phần.

Nói cách khác, bạn trai của con gái mình, không phải chủ tịch của một công ty, mà còn là chủ tịch của ba công ty khác.

Hắn quả thật là sinh viên năm nhất sao?

Sinh viên hiện tại đều trâu như vậy sao?

Trần Kinh Vĩ vuốt đầu, ông có một loại cảm giác mình đang nằm mơ.

Điều này....

"Thế nào, không sai chứ."

Trần Thu Nguyệt liếc qua màn hình máy tính, sau đó nhìn bộ dạng ngây ngốc của phụ thân, trong lòng nhịn không được âm thầm bật cười.

Trần Kinh Vĩ hít sâu một hơi, nói ra: "Nguyệt Nguyệt, nếu bạn trai con thật sự là cái cậu tên Lục Dương này, thì quả thật rất lợi hại, chỉ có điều, con xác định người ta thật tâm với con sao? Không sợ về sau hắn lại đuổi con đi chứ, với lại ta thấy con không xứng với người ta lắm"

"Chaaaaa này..."

Trần Thu Nguyệt ở trên canh tay Trần Kinh Vĩ bấm một cái, nói ra: "Cha không thể nói vài câu tốt lành được sao, bây giờ quan hệ của hai chúng con rất tốt, cũng không cần cha quan tâm, hơn nữa, hắn lớn lên đẹp trai như vậy, cho dù về sau thực sự bị hắn đuổi đi, cũng không mất mát cái gì."

"Được rồi, được rồi, cha mặc kệ con, đợi lát nữa mẹ con trở về rồi nói, chuyện này, con chuẩn bị giải thích với nàng đi."

"Cha đừng nói với mẹ con được không?"

"Không được, ta nhỡ nói cho nàng biết rồi."

“Vậy cha có thể nói là mình nói nhầm a.”

“Ta không muốn mình bị ngủ ngoài sô pha.”

...

Ngày hôm sau.

Sang sớm, Lục Dương vừa mới ngủ dậy, đã nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.

Mở cửa ra nhìn.

Là Trần Thu Nguyệt đứng đó, hôm nay nàng mặc một chiếc váy dài ngang đầu gối, làm lộ ra đôi chân trắng bóc, nhìn thấy nàng Lục Dương cười hỏi.

"Ngày hôm qua không bị giáo huấn chứ?"

Nhìn Trần Thu Nguyệt đứng ở chỗ này, Lục Dương biết rõ, khẳng định hôm qua không có vấn đề gì.

Trần Thu Nguyệt đi vào, nắm cánh tay Lục Dương nói: "Anh ưu tú như vậy, em tùy tiện nói một chút, liền đem ba ba làm cho ngây ngốc a, chỉ có bên phía mẹ em còn có chút khó khăn, nhưng bà cũng đã tiếp nhận sự thật này, bọn họ còn nói, hôm nay mời anh tới nhà."

"Tới nhà của em?"

Lục Dương có chút chột dạ: "Ngày hôm qua anh tới rồi mà."

"Hôm qua không giống, hôm qua gia đình em không có ai ở nhà, còn hôm nay thì khác, cha mẹ em muốn gặp anh, mẹ em còn cố ý nghỉ một buổi chỉ để gặp anh, đừng nói là anh sợ nhé, anh dám tới không?"

Trần Thu Nguyệt chớp mắt.

"Đừng có dùng phép khích tướng với anh, tới thì tới."

Lục Dương phân tích một cái, biết cha mẹ Trần Thu Nguyệt đã để ý tới mình, nói như vậy không tới là không được rồi, cha mẹ Trần Thu Nguyệt đều là trưởn bối, cố ý ở nhà chờ hắn, nếu như không đi thì cũng quá thất lễ rồi, hơn nữa làm vậy cũng ảnh hưởng đến quan hệ giữa hắn và Trần Thu Nguyệt.

Nhìn nụ cười dịu dàng của Trần Thu Nguyệt, Lục Dương thở dài một hơi, nàng ở với mình đã chịu nhiều ủy khuất rồi, Lục Dương cũng không muốn làm nàng khó xử với cha mẹ, hôm nay không chỉ đi không, hơn nữa còn phải khiến nàng nở mày nở mặt một phen.