Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 442: Trần Kinh Vĩ Oán Niệm (2)




Mang theo tâm tình u sầu mở lên sàn chứng khoán.

Nhìn mấy biểu đồ cổ phiếu của mình.

Tâm tình Trần Kinh Vĩ mới tốt hơn một chút, thời điểm bắt đầu phiên giao dịch hôm qua ông mua được bốn loại cổ phiếu, đến hôm nay trong đó có ba cái đã tăng giá, chỉ có một cái là lỗ nhẹ, tính tổng ra, hôm nay ông lợi được ba nghìn năm tệ đấy.

"Lục Dương, ta nghe Nguyệt Nguyệt nói, cậu cũng chơi cổ phiếu hã?"

Trần Kinh Vĩ ngẩng đẩu hỏi.

Lục Dương cười nói: "Cũng có một chút, chỉ là vui đùa chút thôi."

"À, cũng đúng, cậu bận rộn như vậy, khẳng định không có nhiều thời gian nhìn chằm chằm vào cổ phiếu, nhưng mà cái loại cổ phiếu Mao Đài của cậu cũng không tệ lắm, một tháng nay tăng gần mười mấy phần trăm rồi."

"Thế chú lời được bao nhiêu rồi?"

"Mao Đài ta mua ít, cũng chỉ lời được khoản một vạn thôi."

"Vậy cũng không ít rồi."

Trần Kinh Vĩ lại hỏi: "Cậu mua cổ phiếu gì, chúng ta trao đổi một chút."

"Sàn A-share sao?"

Lục Dương hỏi.

Trần Kinh Vĩ sửng sốt.

"Không phải sàn A-share thì là gì, chẳng lẽ ngươi còn chơi sàn chứng khoán Hồng Kong?"

"Không có, cháu còn mua một ít cổ phiếu ở sàn chứng khoán Mỹ, ở A-share cháu chỉ mua mỗi cổ phiếu Mao Đài, chủ yếu là do bận quá, không có thời gian thao tác, nên cháu chỉ mua mấy cổ phiếu ổn định, cầm ở trên tay, bình thường cũng không thao tác gì nhiều."

"Mao Đài quả thực rất tốt, cậu mua bao nhiêu cổ phiếu rồi?"

Trần Kinh Vĩ nhẹ gật đầu.

Cảm thấy suy nghĩ của Lục Dương không tệ.

Không có thời gian nhìn thì cũng không thể cầm tiền mua loạn được, phải mua loại cổ phiếu nào ổn định mà đầu tư.

Lục Dương cười nói: "Bao nhiêu cháu cũng không nhớ nữa, cháu đầu tư khoản bốn triệu vào thì phải."

"Bao nhiêu...?"

Trần Kinh Vĩ tưởng mình nghe lầm.

Ông xác nhận lại lần nữa: "Cậu nói cậu bỏ bốn triệu vào mua cổ phiếu của Mao Đài?"

"Đúng vậy a."Lục Dương khẳng định nói.

Trần Kinh Vĩ hít vào một hơi, hắn mở website nhìn giá cổ phiếu Mao Đài, từ lúc bắt đầu phiên giao dịch tới nay, giá cổ phiếu đã tăng lên được năm phần trăm,nói cách khác, nếu hắn bán hết bây giờ, thì sẽ lời được hai trăm ngàn.

So với ông bốn cổ phiếu mời lời hơn ba nghìn thì quả thực không thấm vào đầu, ông liền cảm thấy có chút uể oải.

Trần Mẫu có chút kinh ngạc, nói : "Lục Dương, mặc dù thời điểm này cổ phiếu có thể kiếm được tiền, nhưng mạo hiểm vẫn còn rất cao, cháu cũng không thể tiêu hết tiền tích góp của mình."

Trần mẫu vì quá lo lắng nên cũng đã thay đổi xưng hồ từ lúc nào cũng không biết.

"Cô cứ yên tâm ạ, đây là tiền nhàn rỗi của cháu, nếu đặt ở trong ngân hàng ăn lãi suất thì cũng không được bao nhiêu, coi như đầu tư một lần cho biết, thua hết toàn bộ cũng không ảnh hướng đến công ty được."

Nghe được Lục Dương nói như vậy, Trần Mẫu nhẹ gật đầu.

Tiền nhàn rỗi có hơn bốn triệu, đứa con rể này nàng chấm rồi đấy.

Trần Kinh Vĩ hỏi: "Vừa rồi cậu nói còn mua cổ phiếu Mỹ sao?"

"Đúng vậy a, bên Mỹ cháu cũng mua ít cổ phiếu."

"Vậy cậu mua bao nhiêu?"

"Hai triệu."

Lục Dương cười nói, hắn không dám nói mình còn thêm sáu triệu ở sàn chứng khoán Luân Đôn, sợ nói ra lại làm gia đình Trần Thu Nguyệt lo lắng.

"Hai triệu, ừ, cũng được." Trần Kinh Vĩ nhẹ nhàng thở ra, bởi vì vừa rồi Lục Dương nói đầu tư bốn triệu, nên bây giờ chỉ có hai triệu, đã không làm ông kích thích nữa.

Tuy rằng tài khoản đầu tư của ông chỉ có ba trăm ngàn....

Trần Thu Nguyệt nhìn thấy cha mình tỏ ra bình thường, nhịn không được khinh bỉ, bổ thêm vào một đao, nói ra :"Ý của Lục Dương không phải hai triệu tệ đâu, mà là hai triệu đô."

"Đô la?"

Trần Kinh Vĩ mở to hai mắt mà nhìn.

Hai triệu đô, đây không phải là hơn mười triệu tệ sao, so với bốn triệu vừa rồi còn nhiều hơn gấp đôi, trong nháy mắt Trần Kinh Vĩ ông cảm giác mình như một người nghèo, tuy ông được nhiều người gọi là lão bản, nhưng dưới thực lực này, ông cũng sinh ra một loại cảm giác vô lực, tuy ông làm lão bản, nhưng cũng không dám bỏ ra hơn mười lăm triệu đầu tư như Lục Dương....

Trần Kinh Vĩ có chút uất ức.

Có thể là do ông so với Lục Dương thì như người nghèo, hay cũng có thể là thương tâm cho nữ nhi bảo bối của mình bị bắt mắt, thời điểm ăn cơm trưa, ông có chút buồn bực không vui.

Ăn trưa xong.

Lục Dương đứng dậy ra ngoài, còn xin phép mang Trần Thu Nguyệt ra ngoài dạo chơi.

Hơn nữa còn cam đoan, trước bay giờ tối sẽ đem Trần Thu Nguyệt đưa về, Trần Phụ cùng Trần Mẫu không có ý kiến gì, chỉ nói một câu đi chơi nhớ chú ý an toàn.

Ở bên ngoài chung cư.

Trần Thu Nguyệt nắm tay Lục Dương, cười dịu dàng nói: "Thế nào, em nói rồi mà, ba mẹ em rất dễ nói chuyện."

"Quả thực cũng tương đối dễ nói chuyện."

Lục Dương nghĩ đến anh mắt oán niệm như quả phụ của Trần Kinh Vĩ.

Không dễ dàng ở chung a, cũng không có cách nào khác a, ai bảo mình bắt con gái người ta chạy mấy.

Nhìn Trần Thu Nguyệt bên cạnh, trong lòng Lục Dương quyết định, về sau nếu có con gái, nhất định phải hảo hảo giáo dục một phen, có thể sung nhưng không thể làm hư, bằng không làm phụ thân liền khó rồi.

"Nguyệt Nguyệt, ngày hôm qua cháu đi đâu, ba của cháu tìm cháu khắp noi."

Đi qua đường cái, có một phu nhân nở nang từ trong tiệm trái cây đi ra.

Lúc nói chuyện, nàng còn nhìn thoáng qua Lục Dương, nối ra: "Tên tiểu tử này là bạn trai của cháu đúng không?"

"Dì Lưu, hắn gọi là Lục Dương, là bạn trai cả cháu, ngày hôm qua cháu đi ra ngoài chơi, hơn tám giờ là về rồi."

"À, vậy sao, thế lần sau đi ra ngoài nhớ nói ba ba của cháu một chút, miễn làm hắn lo lắng, để dì vào lấy trái cây ướp lạnh cho ăn."

"Không cần đâu dì Lưu, cháu cảm ơn."

Trần Thu Nguyệt khoát tay áo, kéo Lục Dương rời đi.

"Nàng là ai vậy."

Lục Dương có chút kinh ngạc nhìn lão bản tiệm trái cây.

"Là bạn của cha em."

"À."

Lục Dương chỗ hiểu chỗ không, nhẹ gật đầu.

"Hiện tại chúng ta đi đâu chơi?"

Trần Thu Nguyệt nhìn cảnh vật xung quanh.

Lục Dương suy nghĩ một chút, nói ra: "Em giúp anh mua một chiếc xe hơi đi."