Buổi tối, Trần Thu Nguyệt nhận được cuộc gọi của Lý Phỉ Phỉ, nàng có chút tò mò không biết tiểu muội tóc vàng này gọi cho nàng làm gì nữa, dù sao bây giờ cũng là tám giờ rồi, Trần Thu Nguyệt nhẹ nhàng đứng dậy rời giường, tới ngoài cửa phòng vệ sinh nghe điện thoại.
"Nguyệt Nguyệt, xin lỗi, chuyện của ngươi không giấu giếm được rồi, ba của ngươi tự mình gọi đến cho mẹ ta đây này."
Trong điện thoại, Lý Phỉ Phỉ tỏ ra áy náy.
"Lý Phỉ Phỉ, cha ta làm sao biết mà gọi cho mẹ ngươi?"
Trần Thu Nguyệt có chút kinh ngạc hỏi.
"Đại tỷ, đây không phải là vấn đề ngươi nên quan tâm lúc này, tính huống bây giờ là nếu ba ngươi không tìm thấy ngươi ở nhà ta, nhất định là sẽ đi tìm ngươi khắp nơi, ngươi tự cầu phúc cho mình đi."
Nói xong, điện thoại tắt máy.
"Làm sao vậy?"
Lục Dương dụi duị mắt, ngáp một cái.
Vừa rồi nếu không phải điện thoại Trần Thu Nguyệt rung lên, hắn có lẽ là đã ngủ rồi.
Trần Thu Nguyệt nhìn điện thoại ,nói ra: "Có lẽ em phải về nhà rồi."
"Hả?"
"Vừa rồi Lý Phỉ Phỉ gọi tới, nói cha em điện thoại tới gia đình nàng rồi, biết em không ở đó, khẳng định sẽ đi tìm khắp nơi."
"Vậy sao bác không gọi cho em?"
Lục Dương sửng sốt.
Theo đạo lý mà nói, con mình lớn rồi cần gì tìm chứ, cứ trực tiếp gọi điện cho con gái là được.
Trần Thu Nguyệt nói: "Mấy ngày trước em thêm ông vào danh sách sổ đen rồi."
"...Được rồi."
Lục Dương hít vào một hơi.
Đúng là tuổi dậy thì của thiếu nữ phản nghịch mà.
Nếu hắn sau này mà có một đứa con gái như Trần Thu Nguyệt, khẳng định sẽ đau đầu mà bạc cả tóc mất thôi.
Lục Dương đứng dậy, mặc áo quần, nói ra: "Về đi, bằng không cha mẹ em lại lo lắng, ngày mai có thời gian, chúng ta lại đi chơi tiếp, dù sao hôm nay cũng mệt mỏi rồi."
"Được, anh nghỉ sớm một chút đi."
Trần Thu Nguyệt cũng mặc áo quần vào.
Tiễn Trần Thu Nguyệt xuống dưới nhà, Lục Dương nhìn nàng đi vào chung cư rồi thì hắn mới quay về khách sạn, cái khách sạn này cũng không xa so với chung cư, tuy vậy hắn vẫn muốn tiễn nàng đến tận cổng, không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn....
Hai mươi phút sau.
Trần Thu Nguyệt về đến nhà.
Mở cửa, nàng liền nhìn thấy cha mình ngồi trên ghế salon, vừa nãy trên đường về nhà, nàng đã nhắn tin cho cha mình nói sẽ về, không phải lo lắng.
Nhìn thấy con gái vào nhà, Trần Kinh Vĩ ngẩng đầu, ông làm vẻ nghiêm túc nói.
"Đi đâu?"
"Ra ngoài chơi."
Trần Thu Nguyệt chẳng hề để ý trả lời, nàng chạy đến gần phía điều hòa cho mát, vừa rồi đi bộ, cũng làm nàng đổ một ít mồ hôi.
"Hừ, đi chơi cùng nam sinh lạ mặt phải không, vậy mà con còn dám gạt mẹ mình tới nhà Lý Phỉ Phỉ chơi, nếu mẹ con mà biết, nhất định sẽ cho con một bài học, nói đi, nam sinh kia là ai..."
Trần Kinh Vĩ nghiêm túc hỏi.
Trần Thu Nguyệt bặm miệng nói: "Cha à, cha nghiêm túc như vậy làm gì, còn cùng hắn đi dạo buổi tối thôi mà, với lại hắn là bạn trai con, con cũng lên đại học rồi, ba sẽ không cản con có bạn trai chứ?"
"Quả nhiên là vậy."
Nghe được nữ nhi nói vậy, trên mặt Trần Kinh Vĩ lại nhiều thêm vài phần lo lắng.
"Ở đâu, tên gì?"
Trần Kinh Vĩ hỏi.
Trần Thu Nguyệt nói ra: "Người Thân Thành, tên là Lục Dương?"
"Tại sao quen nhau."
"Đương nhiên là quen nhau khi học đại học rồi, hai chúng con là sinh viên cùng khoa."
Nghe được con gái nói cậu trai kia là bạn đại học, sắc mặt Trần Kinh Vĩ tốt hơn một chút, sinh viên thì tốt, ông sợ nhất con gái quen mất thằng đầu đường xó chợ.
Nhìn tóc của con gái mình, còn có những tỷ muội thân thiết kia nữa, không phải điển hình của thiếu nữ bất lương sao?
Trần Kinh Vĩ suy nghĩ một chút, nói ra: "Thân Thành cũng không tính là xa, ngược lại coi như cũng được, bất quá người đã đến đây rồi, sao con lại không nói cho cha biết, dù sao ta cũng phải gặp mặt cậu thanh niên đó chứ."
"Ai biết ba đi công tác về sớm như vậy? Con còn nghĩ mấy ngày nữa ba mới về, làm sao có thể hẹn gặp được."
Trần Kinh Vĩ suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy đúng, hắn thở dài một hơi, nói ra: "Nguyệt Nguyệt, con lên đại học rồi, bố cũng mặc kệ chuyện con có bạn trai, nhưng phải nhớ, tìm người thì phải tìm người đáng tin cậy..."
"Biết rồi, biết rồi, dù sao cũng không tìm một người như ba là được."
Trần Thu Nguyệt nói ra.
Trần Kinh Vĩ đối với con gái không biết lớn nhỏ này cũng không nói nổi, lời này coi như cũng đúng, tuy rằng gia đình ông hiện tại hòa hợp êm thấm, nhưng Trần Kinh Vĩ không hy vọng con gái mình tìm được một nam nhân như ông.
"Được rồi, đến đây ngồi đi, kể cho cha nghe một chút về cậu thanh niên tên Lục Dương kia đi, với lại con đứng ở điều hòa làm gì, không sợ bị lạnh sao?"
Trần Kinh Vĩ vỗ chiếc ghế salon bên cạnh.
Chờ con gái mình đi tới ngồi xuống, ông lại bắt đầu hỏi thăm về Lục Dương, Trần Thu Nguyệt bị hỏi cho đến điên, nên liền kể một ít sự tình Lục Dương khởi nghiệp mở công ty, nghe xong một hồi, Trần Kinh Vĩ cảm giác vớ vẩn.