Thao túng tiền tài, chứ không phải bị tiền tài thao túng.
Chỉnh xong hợp đồng, Lục Dương lại thiệt lập hệ thống khi giá vàng đặt đến một ngàn tám trăm đô la một ounce, chình như thế này, đợi đến khi giá vàng đặt mốc đó, hệ thống sẽ giúp Lục Dương bán hết toàn bộ.
Không lo lắng đến khả năng bị tổn thất.
Về phần đằng sau còn tăng lên nữa không, thì việc đó không liên quan đến Lục Dương, hắn không cần phải đợi leo lên đỉnh mới thói, chỉ cần hơi tới đỉnh thôi, cũng là thơi cơ để chạy thoát thân rồi.
Tốc độ kiếm tiền như vậy, cũng hơn tốc độ của máy in tiền trong ngân hàng rồi.
"Nhìn gì vậy?"
Lục Dương đóng lại laptop, cười nói: "Hợp đồng tương lai, biết không?"
"Không biết, hình như rất cao cấp thì phải."
Trần Thu Nguyệt lắc đầu.
Cổ phiếu nàng đã xem không hiểu rồi, chứ đừng nói chi đến hợp đồng tương lai.
"Đúng rồi, lần trước không phải anh mua cổ phiếu của Mao Đài sao? Em cũng đề cử cha mình mua, nên gần đây ông lời được không ít."
"n."
Lục Dương cười cười.
"Vậy coi như là rất may mắn rồi."
"Đúng vậy a, mà khi nào anh bán phải nói cho em biết, em sẽ nói cho cha bán theo, anh không biết đâu, ông ngốc vô cùng, rất nhiều thời điểm đều bán sau người ta, làm tổn thất một tí."
Trần Thu Nguyệt nói ra.
"Ừ ừ."
Lục Dương nhẹ gật đầu.
Mao Đài mà còn cần tháo chạy sao?
Đương nhiên là không cần rồi.
Để cố phiếu chờ chia hoa hồng không thơm sao?
Coi như muốn bán cũng phải đợi mười năm sau mới bán, đương nhiên, Lục Dương tự nhiên sẽ không nói điều này cho Trần Thu Nguyệt rồi, với lại bố của Trần Thu Nguyệt đầu tư tài chính cũng chỉ hơn mười vạn, đoán chừng cũng không thể một mực nắm mãi Mao Đài được.
Buổi chiều tập thể dục lâu vậy rồi, hai người đều có chút mệt mỏi.
Tuy rằng ở cùng mỹ nhân, nhưng Lục Dương cũng không có tâm tư đen tối, hắn một tay ôm Trần Thu Nguyệt, một tay cầm lấy điện thoại.
Nhìn Wechat.
Đinh Siêu có gửi tới tin nhắn.
Chỉ có hai chữ.
Tiện nhân.
Lục dương cười cười.
Nhắn lại một cái, bắn ngược.
Còn có thêm một lời mời kết bạn, Lục Dương nhin nhìn, là của Chu Đình Đình gửi tới, nàng thêm bạn hắn, có lẽ do tìm số điện thoại ra.
Ban ngày tùy tiện nói một chút, không ngờ nàng lại tải thử thật.
Tạm thời không nhấn đồng ý.
Lại nhìn một chút vòng bạn bè của mình.
Nửa tháng nay đều không có một tin gì từ bạn bè, bên trong hết sức yên tĩnh, chỉ có Siêu ca là có động thái, không phải khoe triple kill thì cũng là quadra kill, Lục Dương nhìn thoáng qua tên nhân vật, hắn phát hiện ra một điều thú vị, hóa ra tên Đinh Siêu này lấy hình ảnh của người ta ở trên mạng rồi về thể hiện...
Nghĩ đến lâu rồi chưa vào QQ, Lục Dương cũng mở ra xem.
...
Sau khi Lục Dương cùng Trần Thu Nguyệt rời đi.
Một chiếc Passt sedan mang biển số A đi vào chung cư, sau khi đỗ xe vào bãi, Trần Kinh Vĩ vừa gọi điện thoại vừa bước xuống xe.
"Lão bà, anh về rồi đây, khi nào em về?"
"Tối nay còn có một cuộc hẹn, tầm chín giờ đi."
"Được, vậy để anh lên làm chút đồ ăn."
"Đúng rồi, Nguyệt Nguyệt vừa rồi có nhắn tin cho em, nói hôm nay ngủ lại nhà bạn học."
"Ài, nha đầu này cũng thật là, càng ngày chơi càng điên rồi, đến cả buổi tối cũng không về nhà."
"Không sao, ở với bạn học mà."
"Được rồi, anh lên nhà đã."
Cúp điện thoại.
Trần Kinh Vĩ đi vào thang máy, đến tầng bảy, ông mở cửa.
Sau khi vào nhà, Trần Kinh Vĩ đi tới tủ lạnh, cầm lấy một lon Red Bull ra ngoài, nằm trên ghế salon, chuẩn bị hưởng thụ cuộc sống, bỗng nhiên, ông nhìn thấy trong thùng rác cũng có một lon Red Bull.
Cầm lên nhìn.
Vẫn còn lạnh, hình như mới được uống.
"Cái này do ai uống đây?"
Trần Kinh Vĩ khẽ nhieus mày.
Lão bà nhà ông rất chán ghét mùi vị này, với lại con gái cũng không bao giờ uống, vì vậy ở trong nhà này chỉ có ông mua để uống, nhưng tại sao bây giờ lại có một lon ở trong thùng rác?
Nếu như không phải nhà không có dấu hiệu ăn trộm, ông còn nghi nhà mình có kẻ trộm ghé vào rồi.
Suy nghĩ một chút.
Trần Kinh Vĩ cầm lấy điện thoại, gọi một cuộc: "Nhược Lan, hôm nay em có thấy được Nguyệt Nguyệt không?"
"Cái gì, em thấy nó, hơn nữa nó cùng một thằng con trai đi vào chung cư? Lúc nào?"
"Đclmm!."
Mắng một câu, Trần Kinh Vĩ vội vàng cầm lấy lon Red Bull trên bàn uống một hơi, sau đó vội vàng đi ra ngoài chung cư, đi vào tiệm trái cây đối diện.
Lão bản tiệm trái cây là một phu nhân nở nang, nhìn qua bộ dạng khoản ba mươi tuổi, nhìn thấy Trần Kinh Vĩ vội vàng đi tới, nàng cười náo: "Lão quỷ nhà ông, một tháng cũng không đến thăm ta một lần, bây giờ nghe tin con gái của mình thì vội vàng như vậy a."
"Nhược Lan, đừng đùa nữa, Nguyệt Nguyệt nói tối nay không về nhà."
Trần Kinh Vĩ nghiêm túc nói.
"Em nói cho anh biết một chút, tình huống buổi chiều đến cùng là thế nào."