Năm giờ chiều, hai người mới từ trong phòng đi ra.
Bởi vì ngoài phòng khách vẫn tương đối nóng, lí do là bọn hắn quên mở điều hoa, vì vậy vẫn nên ở trong phòng Trần Thu Nguyệt, vừa ra khỏi phòng, một cỗ khí nóng đập thẳng vào mặt, Lục Dương chịu không nổi, nói ra :"Cũng không còn sớm nữa rồi, vạn nhất mẹ em về sớm thì sẽ không tốt, chung ta ra ngoài ăn chút gì đi, anh cũng phải tìm khách sạn ở lại."
"Được thôi."
Tuy rằng bây giờ ăn cơm có chút hơi sớm.
Bất quá từ nãy đến giờ vận động như vậy, Trần Thu Nguyệt cũng có chút đói bụng.
Khóa cửa nhà xong, hai người ra khỏi chung cư.
"Phía trước là khu âm thực, chúng ta tới đó ăn đi."
Khu vực xung quanh đây Trần Thu Nguyệt vẫn tương đối quen thuộc.
"Cũng được."
Lục Dương không có ý kiến.
Một lát sau, hai người đi vào khu ẩm thực, vào một nhà hàng nhỏ, Lục Dương kêu một phần canh cá, mấy món rau xào, hai người bắt đầu dùng bữa.
"Buổi tối em ở với anh nhé."
Lúc ăn cơm, Trần Thu Nguyệt hỏi.
Lục Dương suy nghĩ một chút: "Em không phải nói buổi tối mẹ em sẽ về nhà sao? Em làm sao giải thích được với Dì?"
"Thì nếu mẹ hỏi em nói tới nhà Lý Phỉ Phỉ ở lại, đợi lát nữa em gọi điện cho Lý Phỉ Phỉ, bảo nàng phối hợp một chút, coi như có bị hỏi cũng sẽ không bị lộ." Trần Thu Nguyệt đã suy nghĩ kỹ, dù sao lâu lắm Lục Dương mới tới một lần, nàng cũng không muốn xa hắn một buổi tối a.
"Làm vậy được không?"
"Không sao đâu, không có chuyện gì."
Đã nói đến đây rồi, Lục Dương cũng không phản đối nữa, cùng không dối lòng nói Trần Thu Nguyệt phải về nhà ngủ được.
Ăn cơm xong, Lục Dương tìm một khách sạn năm sao thuê một căn phòng.
Trần Thu Nguyệt thì gọi điện cho khuê mật Phỉ Phỉ của mình, nói rõ tình huống.
"Lá gan của ngươi cũng to đấy, nếu để cho dì biết thế nào cũng nhất định giáo huấn ngươi."
Lý Phỉ Phỉ kinh ngạc không thôi.
"Đừng có mà nói nhảm, ngươi có giúp hay không hã?"
"Được, được rồi, đại tỷ, ngươi vẫn nên kiềm chế a."
Sau khi Lý Phỉ đồng ý, Trần Thu Nguyệt lại nhắn tin cho mẹ mình, nói rõ tình huống.
"Xong."
Nhìn Lục Dương từ phòng tắm đi ra, Trần Thu Nguyệt vỗ tay một cái.
"Em cũng đi tắm rửa đi, cả ngày rồi, trên người cũng đầy khói bụi."
Thời tiết bây giờ vẫn còn là mùa hè, nên đi trên đường đổ đầy mô hôi thu hút bụi cũng là chuyện bình thường,
Lục Dương đem chiếc áo mình đang mặc ném thẳng vào thùng rác, sau đó lại từ trong balo lấy ra một cái áo mới, cái áo này giống như cái áo Lục Dương đôi vậy, đều là áo có in hình CCilicili, Lục Dương lần này đi mang theo ba chiếc.
Thay xong quần áo, Lục Dương đem điều hòa chỉnh nhiệt độ hơi cao một tí, sau đó chui vào trong chăn, cầm lấy laptop nhìn nhìn.
Một tháng nay.
Lục Dương đã thành thói quen như vậy, khi nào có thời gian đều xem hợp đồng tương lai của mình.
Dù sao cũng dùng đòn bẩy gấp hai mươi lần.
Tính mạo hiểm nguy hiểm hơn cổ phiếu thường rất nhiều, hôm nay tin tức khá tốt, giống như với dự đoán của Lục Dương vậy, hợp đồng tương lai của vàng cứ liên tục tăng lên.
Từ lúc bắt đầu mua với giá một nghìn bốn trăm chín mươi đô la một ounce, cho đến hiện nay đã là một nghìn sáu trăm năm mươi đô la một ounce, giá trị tăng trưởng không sai biệt lắm gần 10% rồi.
Mà Lục Dương sử dụng đòn bẩy x20 lần, vì vậy 10% này tương đương với 200% rồi, hai triệu đô, ngắn ngủn một tháng liền có hơn sáu triệu đô.
Cái tốc độ kiếm tiền này cũng quá khủng khiếp rồi.
Nhưng ở đây giao dịch hơn hai triệu đô, chút tiền ấy của Lục Dương cũng không tạo nên sóng gió nào.
Nhìn xu thế giá vàng một hai ngày gần đây, đã có chút trì trệ, không tăng mạnh như trước, bất quá, Lục Dương biết rõ, đây là thị trường đang điều chỉnh lại thôi, một nghìn sáu trăm một ounce, tuyệt đối không cao chút nào, về sau thậm chí có thể lên tới hơn một nghìn tám, thậm trị cán mốc nghìn chín.
Nhưng Lục Dương cũng không ham lắm, một nghìn tám đối với hắn đã đủ rồi.
Nhìn hợp đông tương lai đáo hạn, Lục Dương nhận lại hơn sáu triệu đô vào trong tài khoản, sau đó hắn lại dùng tiếp khoản tiền này để mở tiếp một hợp đồng tương lai vị thế mua.
Lần này mở, hắn chỉ dùng đòn bẩy gấp mười lần.
Dù sao cũng không phải dân đầu tư chuyên nghiệp, nên Lục Dương không có nhiều thời gian nhìn từng phút từng giấy vào thị trường được, với lại hắn cũng không muốn mạo hiểm nhiều, đòn bẩy gấp mười lần, hơn nữa còn có ký quỹ, hầu như lần này sẽ không có chút cảm giác nguy hiểm nào.
Cơ hội kiếm tiền về sau còn nhiều, Lục Dương không muốn allin như mấy dân cờ bạc.
Đối với tiền tài, Lục Dương cũng không phải lấy nó làm mục tiêu chính, trước đây hắn đã nói với mẹ Từ Thi một lần, cả đời này, hắn không muốn làm nô lệ của đồng tiền, mà bản thân phải làm chủ nhân của chúng.