"Các nàng là bạn của em sao?"
Nắm lấy tay Trần Thu Nguyệt, Lục Dương nhỏ giọng hỏi.
"Đúng vậy a."
Đi đến bên cạnh mấy người, Trần Thu Nguyệt thoải mái giới thiệu, nói: "Tiểu muội tóc xanh lá này Triệu Nhã, vừa mới chia tay người yêu xong nên làm đầu tóc hận đời."
"Đã nhìn ra."
Lục Dương nhìn thoáng qua, mỉm cười.
Trần Thu Nguyệt lại tiếp tục giới thiệu, nói: "Nàng tóc lam này tên là Mục Mộc Mộc, còn người tóc vàng tên là Lý Phỉ Phỉ."
Giới thiệu xong bạn của mình.
Trần Thu Nguyệt chỉ vào Lục Dương, nói ra: "Đây là người các ngươi muốn gặp đây, bạn trai của ta, Lục Dương."
"Tiểu soái ca, có thể chia sẻ bí quyết câu dẫn đại tỷ của chúng ta được không? Ngươi không biết đâu, thời điểm cấp ba không biết bao nhiều người theo đuổi nàng, đều bị nàng từ chối hết, ta còn tưởng nàng tu tâm dưỡng tính, không nghĩ tới vừa lên đại học đã có bạn trai, khi biết được tin này, ba người chúng ta giật mình không thôi."
Triệu Nhã có chút tò mò hỏi.
Lục Dương suy nghĩ một chút, nói ra.
"Hình như là ta bị câu dẫn thì phải?"
"Cái gì?"
"Ngươi nói ngươi bị đại tỷ câu dẫn?"
"Làm sao có thể vậy được."
Bộ dạng ba nữ sinh đều hấp tấp, quây quanh người Lục Dương hỏi liên hồi.
Thấy vậy, Trần Thu Nguyệt liền đi tới tản các nàng ra, nói: "Các ngươi làm như vậy không sợ đuổi người ta đi sao, với lại chúng ta không thể đứng ngoài nói chuyện được, đi vào trong đi, hôm nay ta mời các ngươi ăn kem, ăn xong nhanh thoát đi chỗ khác để cho chúng ta có không gian riêng."
"Hắc hắc, vậy thì tỷ đừng trách chúng ta cắt miệng thịt nhé."
"Chỉ sợ các ngươi ăn đến sâu răng cũng không hết tiền."
Đi vào trong tiệm, mấy nữ sinh đều gọi một ly kém lớn, giá ở đây cũng không hề rẻ, phần lớn nhất có giá tám mươi tám tệ, biết rõ Trần Thu Nguyệt có tiền, Lục Dương cũng không giành thanh toán với nàng.
"Anh muốn ăn gì."
Trần Thu Nguyệt hỏi Lục Dương.
"Có kem vị dưa hấu không?"
Lục Dương nhìn thoáng qua nhân viên phục vụ trước quầy.
"Ngại quá, không có vị dưa hấu."
"Ừ, vậy thì thôi, cho tôi một chai nước lọc là được rồi."
Haagen-Dazs Lục Dương cũng từng nếm thử quá, phải nói là ngọt muốn chết, ăn cũng không ngon, nên mấy loại kem này chỉ thu hút với nữ sinh thôi.
Lục Dương cầm một chai nước, tìm một vị trí ngồi xuống.
"Tỷ phu, ngươi hiện tại làm gì vậy."
Triệu Nhã nói ra, trong lòng nói còn muốn tìm hiểu bối cảnh Lục Dương ra sao.
Nghe tiếng tỷ phu này, Lục Dương nhịn không được nổi đầy da gà.
"Ta là sinh viên a, cùng khoa với Trần Thu Nguyệt."
Lục Dương trả lời.
Mấy người trò chuyện với nhau.
Đối với mấy câu hỏi của bọn họ, Lục Dương đều cười cười trả lời, đừng nhìn mấy tiểu nha đầu này vừa hỏi vừa cười, nhưng lại mang không ít ý tứ thăm dò, tuy vậy, đối với mấy nha đầu vừa mới tốt nghiệp này, mấy trò mèo cào này, đối với Lục Dương không thấm vào đâu.
Trò chuyện một chút, mấy nữ sinh lại nói về mộng tưởng tương lai.
Mộng tưởng của Triệu Nhã thì muốn tìm được bạn trai phú nhị đại chung tình với mình.
Của Mục Mộc Mộc thì muốn mở cửa hàng làm lão bản.
Lý Phỉ Phỉ thì muốn thi đậu công chức nhà nước.
Lục Dương liếc qua hình xăm hồ điệp bên cạnh xương quai xanh của nàng, trong lòng thì nghĩ, giấc mộng này có vẻ khó được thực hiện rồi, muốn làm công chức nhà nước, ít nhất không được lộ hình xăm, tuy hình xăm không ảnh hướng đến công việc, nhưng sẽ bị đồng nghiệp nói to nói nhỏ, giống như việc nam sinh có hình xăm khi tham gia quân ngũ vậy, tuy vẫn tham gia được như bình thường, nhưng khi vào đó vẫn bị đồng đội bàn xích.
Đậu phộng, ta đang nhìn ở đâu thế này.
Trần Thu Nguyệt còn ở bên cạnh, mà Lục Dương đã có những ý nghĩ kỳ quái rồi.
"Lục Dương, sau khi tốt nghiệp, mộng tưởng của ngươi là gì?"
Triệu Nhã hỏi.
Lục Dương suy nghĩ một chút, bình tĩnh nói: "Giấc mộng của ta sao, giống như cha mình vậy, mỗi tháng thu nhập đều hơn mười vạn là được rồi."
Lục Dương trả lời mập mờ.
Chủ yếu hắn muốn ở trước đám bạn của Trần Thu Nguyệt khoe ra cái năng lực suất xắc của mình, cũng không thể nói ta bây giờ làm chủ tịch của một công ty, dưới tay có mấy trăm nhân viên blabla được, hơn nữa còn là biện kịch nổi tiếng, bên trong ngân hàng có hơn mười triệu....
Nếu nói như vậy, chỉ sợ các nàng lại nói hắn chém gió.
Trần Thu Nguyệt liếc nhìn Lục Dương.
Mấy nữ sinh tưởng là thật, hâm mộ nói.
"Lục Dương, ba của ngươi thật giỏi, hắn làm gì vậy, sao lại có thể kiếm nhiều tiền như thế?"
Thu nhập một tháng hơn mời vạn, một năm là hơn một triệu, ở thời đại này đã rất lợi hại rồi.
Đây tuyệt đối là thu nhập của tầng lớp cao cấp.
Lục Dương lắc đầu, nói ra: "Không phải vậy đâu, các ngươi hiểm lầm rồi, thu nhập một tháng hơn mười vạn cũng là giấc mộng của ông."
Ba nữ sinh đơ người mất vài giây, sau đó mới hiểu mình bị Lục Dương chơi xỏ, từng người đều tỏ ra không phục, Triệu Nhã còn muốn mời Lục Dương vào quán rượu giáo huấn một phen, rất may nàng bị Trần Thu Nguyệt cản lại, nếu không một khi đã vào cũng không biết ai là gà ai là thóc đâu.