Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 434: Đây Coi Như Là Tỏ Tình Sao




Phụ cận Miêu Thôn, tiệm internet Kiến Đỏ.

Một nhân viên mặc trang phục chuyển phát nhanh đi vào, hỏi: "Ai là Chu Đình Đình, ra nhận bưu kiện này."

"Chu Đình Đình, có người tìm ngươi kìa."

Trong quần thu ngân có một cô nàng mặc đồ trang nhã, hướng vào nhà kho quan nét kêu một tiếng.

Một lát sau.

Chu Đình Đình trở về quầy thu ngân, còn thuận tay ném hai vỏ mì tôm vào thùng rác.

Nhìn thấy nhân viên chuyển phát nhanh, khuôn mặt nàng có chút mờ mịt.

"Ngươi tìm ta?"

"Ngươi là Chu Đình Đình phải không, có bưu kiện cần nhận nè."

Nhân viên bưu điện đặt bưu phẩm xuống quầy thu ngân, nói ra :"Ngươi kiểm tra một chút, nếu không có vấn đề gì thì ký tên đi."

"Không, không phải của ta, ta có đặt hàng ở trên mạng đâu."

Nhân viên bưu điện nghe thế thì nhíu mày.

Lần nữa nhìn lại địa chỉ trên bưu phẩm, xác nhận người nhận là Chu Đình Đình, làm ở tiệm nét Kiến Đỏ, hắn phụ trách khu vực này, nên biết cả cái Thành Thôn này chỉ có một tiệm nét Kiến Đỏ.

"Số điện thoại của ngươi là?"

Hắn hỏi.

Chu Đình Đình trả lời: "18389xxxx.".

"Không sai, bưu kiện là của ngươi, điện thoại đúng này, hẳn là bạn của ngươi gửi tới, người ấy không có báo trước sao..."

Đối chiếu số điện thoại xong, nhân viên chuyển phát mới biến mình không chuyển nhầm, số điện thoại đúng rồi, hơn nữa còn đúng cả địa chỉ, làm sao có thể gửi nhầm được? Nhất định là người đặt ở trên mạng mua, không nói cho nàng ta biết.

"Là bưu phẩm của ta thật sao?"

Chu Đình Đình nhìn số điện thoại trên bưu phẩm, xác định không sai.

Nàng đành ký tên.

Nhân viên bưu điện cầm lấy chữ ký vội vàng rời đi, hắn còn cả đống bưu phẩm chưa giao xong.

"Tiểu Chu, bưu phẩm này không phải của ngươi mua sao."

Một muội tử đứng trong quầy thu ngân kinh ngạc nói.

"Đúng vậy, Tiểu Hoa tỷ, ta cũng không đặt đồ trên mạng, làm sao có bưu phẩm được." Chu Đình Đình nhìn chiếc hộp bó thật chặt, đây không phải đồ nàng mua nên cũng không biết xử lý thế nào.

"Không phải gặp lừa đảo rồi a, ta nghe nói có người chuyên môn gửi nhầm bưu phẩm đề gạt tiền." Tiểu Hoa có chút không chắc lắm nói.

Bên cạnh có vị khách đang nạp tiền, nghe thế thì cười nói: "Yên tâm đi, người ta gửi bưu phẩm tới rồi sao gạt tiền được, hàng người ta mua, phí người ta trả, làm sao gạt được nữa, chẳng lẽ hai người tương người ta gửi bom tới à?"

"Cũng đúng."

Tiểu Hoa nhẹ gật đầu.

"Đình Đình, mở ra nhìn một chút là biết a."

"Được."

"Để ta giúp ngươi."

Tiểu Hoa từ trong ngăn kéo lấy một cái dao rạch giấy nhỏ, nhẹ nhàng mở cái thùng bên ngoài, nhìn vào trong, bên trong còn có một cái thùng khác, xìn bao bì in trên chiếc thùng, dĩ nhiên là một chiếc máy tính.

"Là Laptop a."

Tiểu Hoa kinh ngạc nói.

Chu Đình Đình cũng trợn tròn hai con mắt, không nghĩ tới lại là Laptop, cái này không phải mong muốn của mình sao?

Hay là...

Chu Đình Đình nghĩ tới Lục Dương.

Lần trước ăn cơm, nàng có nói với Lục Dương hai ước mộng của mình, bên xe đạp thì được thực hiện rồi, hơn nữa Lục Dương lần đó mua cho nàng còn là xe điện, chẳng lẽ cái laptop này cũng là của hắn mua sao?

Nàng đối với tính cách của Lục Dương, thì khả năng này vô cùng cao.

"Chu Đình Đình, ngươi không phải muốn một cái laptop sao? Lúc trước còn nói, ngươi dồn gần đủ tiền rồi, còn nói ta xem một chút loại nào giá rẻ, mà chiếc laptop này ngươi xác định không phải mình đặt?"

Tiểu Hoa kinh ngạc hỏi.

"Không phải ta mua, nhưng khả năng ta biết là của ai rồi."

Chu Đình Đình do dự một chút rồi nói.

"Là người bạn trai hờ kia của ngươi sao?"

Tiểu Hoa bát quái hỏi.

Khuôn mặt Chu Đình Đình đỏ lên, nói ra: "Hắn chưa phải bạn trai của ta, hai chúng ta còn chưa xác định quan hệ a."

"Ngươi quả thật là ngốc." Tiểu Hoa có chút hâm mộ nhìn chiếc laptop mới tinh, nói ra: "Người ta nếu không có ý tứ với người thì làm sao cho ngươi thuê phòng giá rẻ như vậy, một căn phòng rộng rãi mà chỉ 180 tệ một tháng, quả thực giống như cho không."

"Những người khác cũng được ưa đãi mà."

"Thế cái xe điện của ngươi thì sao, ngươi ta dựa vào đâu tặng ngươi chiếc xe điện?"

Chuyện này thì Chu Đình Đình không biết phản bác thế nào.

"Còn có chiếc máy tính này nữa, nhìn qua là biết không rẻ rồi, hơn nữa lại có màu phấn hồng, đặc biệt thích hợp với ngươi, nam nhan tốt như vậy, mà để ta gặp được, thì khẳng định sẽ bắt lấy không tha, ngươi đừng có mà ngây ngây ngốc ngốc nữa, nếu bỏ lỡ cơ hội này, thì cả đời sau cứ ở tiệm nét mà làm thu ngân đi, mà đợi ngươi lớn tuổi, già rồi, tiệm net cũng chẳn cần ngươi làm thu ngân nữa."

Nghe nói như vậy, Chu Đình Đình nảy sinh ra một cỗ cảm giác nguy cơ.

Gần đây nàng đọc manga hơi nhiều, nên không để ý tới tình cảnh của mình bây giờ.

Hai người nói chuyện.

Một người khách nhân mở tủ lạnh cầm bốn chai nước tới tính tiền.

"Mười tệ năm nguyên."

Chu Đình Đình nhìn qua, liền nói.

"Mỹ nữ, lấy mười tệ không được sao?"

"Không được."

Chu Đình Đình quyết đoán cự tuyệt.

Mười tệ năm nguyên chính là mười tệ năm nguyên, nhưng giá trai nước này đã được niêm yết ở trong máy tính, nếu thiếu một mao nào, đều trừ vào tiền lương của nàng, nên Chu Đình Đình không muốn khuyên mãi.

Tuy bây giờ nàng có một tiểu kim khố nhưng cái gì tiết kiệm được thì vẫn nên tiết kiệm....

---

Giang Thành, trên xe taxi.

Sau khi Chu Đình Đình ký nhận, Lục Dương liền nhận được tin nhắn gửi thành công của bên phía bưu điện.

Hắn tìm QQ của Chu Đình Đình, nhắn cho nàng một tin: "Sinh nhật vui vẻ."

Ngày mai là sinh nhật của Chu Đình Đình rồi, cái laptop này cũng là quà sinh nhật mà Lục Dương chuẩn bị để tặng cho nàng, cũng may ở cửa hàng dùng chuyển phát nhanh của Thuận Phong, nếu đổi thành mấy công ty vận chuyển khác, ngày mai chưa chắc đã đến nơi.

Ting ting.

Là tin nhắn của Chu Đình Đình gửi về.

Lục Dương nhìn nhìn.

Heo heo: Lục Dương, vì sao lại tặng ta máy tính a?

Viên Lộc: Không phải ngày mai sinh nhật của em sao, đây là quà tặng của anh a

Heo heo: Thế nhưng...Laptop cũng quá mắc rồi, sao ngươi không thương lượng với ta một chút.

Viên Lộc: Anh không muốn tiết tiền với nữ nhân của mình.

Heo heo: Ai là nữ nhân của ngươi, mà cái laptop này có trả lại được không?

Viên Lộc: Không trả được ,nếu em không thích, thì cứ ném vào thùng rác đi, anh không nói gì đâu.

Heo heo: Ngươi thật bá đạo, như vậy không tốt đâu, mà sao ngươi lại tặng quà sinh nhật cho ta.

Viên Lộc: Em rất dễ thương, nên anh thích em.

Heo heo: ....Đây coi như là tỏ tình sao?

Viên Lộc: Nếu em cảm thấy vậy thì cho là vậy đi.

Heo heo: Ngươi thấy ai tỏ tình trên QQ bao giờ chưa?

Viên Lộc: Thế em tải wechat về đi....

...

Chu Đình Đình bên kia câm lặng, Lục Dương bên này cũng không tìm chủ đề nữa, vừa vặn sắp tới địa điểm của Trần Thu Nguyệt rồi, qua mấy cột đèn đỏ, xe taxi dừng lại một cửa hàng ven đường.

Lục Dương thanh toán xong ba mươi lăm tệ tiền xe, rồi mới bước xuống, hắn liền nhìn thấy cửa hàng Haagen-Dazs cách đó không xa, giống như StarBuck vậy, Haagen-Dazs cũng là một công ty nước ngoài, sản phẩm kinh doanh chủ yếu là kem, đương nhiên cũng bán qua cái loại đồ ngọt như bánh ngọt, bánh mì, cái gì cũng bất, tuy nhiên, Lục Dương biết rõ, mặc dù thương hiệu này cũng khá nổi tiếng như Starbuck, nhưng qua vài năm sau, rất ít người còn nhớ đến cái tên này.

Ở cửa ra vào cửa hàng.

Có mấy nữ sinh đang trò chuyện với nhau, trong đó có một nữ sinh tóc đỏ anh đào, đây không phải là Trần Thu Nguyệt sao?

Còn những người kia...

Là bạn của nàng ấy sao?

Lục Dương có chút kinh ngạc khi nhìn thật, quả thật là...Nhìn đầu tóc của mấy nữ sinh này, Lục Dương nhịn không được phải lắc đầu, thật đúng là gần mực thì đen mà, đúng là mấy người trẻ tuổi, không có ai có màu tóc bình thường hết, ngoài trừ Trần Thu Nguyệt ra, ba nữ sinh còn lại đều có màu tóc riêng biệt, người thì màu vàng, người thi màu lam nhạt, người còn chơi lại một màu xanh lục nổi bật không thôi.

Thật đúng là mấy nữ sinh biết bảo vệ môi trương mà...

"Nguyệt Nguyệt."

Đi qua vạch ngăn cách, Lục Dương đi tới, sau đó hô mộng tiếng.

Trong nháy mắt.

Mấy ánh mắt nữ sinh đều tập hợp tới đây.

Nhìn thấy Lục Dương.

Mấy nữ sinh đều có biểu cảm khác nhau.

Ngoài trừ Trần Thu Nguyệt cao hứng tới đón ra, thì mấy nữ sinh đều dùng ánh mắt nhìn kỹ Lục Dương.

Bọn họ còn nhỏ giọng thảo luận.

"Lớn lên cũng có chút soái, đáng tiếc là chiều cao không đến mét tám."

"Đồ mặc trên người loại bình dân, cũng không có gì hàng hiệu."

"Nhìn qua không giống kẻ có tiền a, không nghĩ tới đại tỷ lại ưa thích thể loại sinh viên nghèo.""

Tiểu muội tóc lục suy đoán nói.

"Chắc là có tài lẻ gì đó."