Liễu Thanh Thanh lấy ra khăn tay giúp Lục Dương lau mồ hôi.
Điều này làm cho nhưng vị khách xuống máy bay hâm mộ không thôi.
Người nào không hy vọng, bên cạch mình có nữ nhân ôn nhu hiền lạnh trẻ tuổi như vậy.
"Ài, cũng có cách nào đâu, bên chúng ta vốn nóng từ đầu mà."
Dựa theo bảng chĩ dân của sân bay, tìm được địa phương taxi, hai người đi qua, bắt một chiếc taxi đang đỗ trước mặt.
"Bác tài, cho chúng tôi tới bên xe Quang Vinh."
Lục Dương mở miệng nói.
Lái xe ừ một tiếng, đem xe chậm rãi lăn bánh, một chiếc xe đằng sau nhanh chóng lấp tới chỗ trống vừa có.
Bến xe Quang Vinh nằm ở cạnh bờ sông Giang Thành, ở bên xe này có nhiều chuyến chạy đến huyện Thanh Sơn, từ đây xuất phát, chỉ mất hơn ba giờ là có thể tới thị trấn, như vậy vẫn tương đối thuận tiện hơn.
Đó cũng là lý do vì sao Lục Dương không quay về Lục Thành, bởi vì đến Giang Thành thì đi gần hơn một tí.
Giao thông nội thành cũng rất tắt đường.
Đây là bệnh chung của cách thành thị tỉnh lị, Giang Thanh so với Lục Thành thì chỉ tốt hơn một chút mà thôi, phải mất gần một giờ hai người mới tới nơi, Lục Dương mua cho Liễu Thanh Thanh một chuyến nhanh nhất đến thị trấn.
Xe chỉ có hơn mười phút nữa xuất phát, Lục Dương nói ra: "Em vào đi."
"n."
Liễu Thanh Thanh nhẹ gật đầu.
"Về đến nhà phải nhắn tin cho anh biết."
"Dạ."
Lục Dương khoát tay áo, còn nói thêm: "Thời điểm xuống xe đừng quên đồ đạc đấy, nấm linh gà nhớ đưa cho dì ăn, với lại mua ít đồ đạc trong nhà mà sài, không cần phải tiết kiệm."
"Biết rồi."
Liễu Thanh Thanh gật đầu.
Trước khi về Giang Thành, Lục Dương có đưa nàng một tấm chi phiếu, bên trong có bao nhiêu tiền thì Lục Dương chưa nói cho nàng biết.
Nhìn Liễu Thanh Thanh tiến vào xe bus.
Lục Dương mới quay người rời đi.
Hắn cũng không phải không muốn cùng Liễu Thanh Thanh quay về huyện Thanh Sơn, chủ yếu là lần trước có hẹn với Trần Thu Nguyệt là sẽ đến Giang Thành thăm nàng, chuyện này Lục Dương đã hứa rồi, cũng không thể cho nàng leo cây được.
Lần này ngồi máy bay đến đây, coi như là tiện đường.
Ở bến xe đợi một hồi, xe bus liền khởi động chạy ra khỏi bến, Liễu Thanh Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy Lục Dương vẫy tay với mình, còn nói gì đó, nhưng nàng không nghe thấy, nhìn khẩu hình miệng thì chắc là bai bai.
Nhìn chiếc xe bus rời đi, biết mất trong dòng xe đông đúc.
Lục Dương cầm lấy điện thoại, gọi cho Trần Thu Nguyệt một cuộc.
Đèn nhảy lấp lóe.
Mấy cô gái ở trong phòng, một bên ca hát, một bên lắc đầu, vung vẩy tóc quay theo điệu nhạc, nương theo tiếng nhạc sập sình, thân thể cũng nhảy múa theo, nhìn qua giống như mấy bệnh nhân bị động kinh vậy.
"Đại tỷ, điện thoại của ngươi kaf."
Một cô gái có mái tóc màu xanh lá cây, tay cầm trai nước nhảy múi, nhìn thấy chiếc iphone của Trần Thu Nguyệt rung lên.
"Người nào vậy."
Trần Thu Nguyệt cầm miccrophone nói ra.
Giọng nói rất lớn, toàn bộ người trong phòng đều nghe được.
"Lục Dương a."
"I I IIIIIIIIIIII."
Một thanh âm chói tai vang lên, hóa ra chiếc mic đã bị Trần Thu Nguyệt ném lên sa lon gây ra tiếng động như vậy, Trần Thu Nguyệt nhìn tên trên điện thoại, lại nhìn ba tỷ muội ở bên cạnh, nàng đặt ngón trỏ ở trên miệng, xuỵt một tiếng...
Ba tiểu muội liền hiểu ý, ngầm hiểu dừng lại, nhấn nút tạm dừng tiếng nhạc.
Trần Thu Nguyệt lúc này mới nhấn nút nghe.
"Sao anh lại chịu khó gọi cho em vậy hả?"
"Sao, không được hã, ngày hôm qua chúng ta còn nói chuyện với nhau mà."
"Đó là nhắn tin, chứ không phải nói chuyện, nói đi, anh gọi cho em có chuyện gì, hay anh tính mời em đến huyện Thanh Sơn vui đùa một chút a."
"Em nghĩ hơi nhiều a, em đoán thử xem anh đang ở đâu?"
"Không phải ở Giang Thành chứ?"
Đồng tử Trần Thu Nguyệt khẽ nhấp nháy.
"Đúng rồi, vừa xuống máy bay liền lập tức gọi cho em nè, thế nào, em đang ở đâu, gửi vị trí, anh đến tìm em."
"Được được, anh đợi một chút."
Cuộc gọi chấm dứt.
Ba tiểu muội liền vây quanh Trần Thu Nguyệt, cả đám đều hiếu kỳ không thôi.
Muội tử tóc xanh lá nhịn không được hỏi: "Đại tỷ, cái tên Lục Dương này là nam nhân của ngươi sao?"
"Lớn lên thế nào? Đẹp trai không, có ảnh chụp không?"
"Hắn nói gì vậy."
Ba người liền ta một câu ngươi một câu.
Trần Thu Nguyệt nói: "Hắn đến Giang Thành rồi, hỏi ta đang ở đâu, ta đang suy nghĩ hắn lại sao đây."
"Thì cứ trực tiếp gửi vị trí cho hắn không được sao?" Một muội tử khác nói.
"Không được, ngày hôm qua ta còn nhắn tin với hắn, nói mình ở nhà sắp chết rồi, cũng gần bị tử kỷ." Trần Thu Nguyệt suy nghĩ một chút nói ra.
Tiểu muội tóc xanh lá cười hì hì nói: "Vẫn là đại tỷ ngầu lòi, nửa tháng nay ngươi chơi đến quên trời quên đất, vậy mà còn dám nói sắp bị tử kị?"
Một tiểu muội tóc vàng khác phụ họa: "Tiểu Nhã, ngươi thấy chưa, vẫn nên noi theo bổn sự của đại tỷ mà học tập, nếu học được bản lãnh như vậy thì cũng không chia tay với tên phú nhị đại kia rồi."
"Đúng đấy, chia tay thì chia tay đi, còn nhuộm cái đầu xanh lá này làm gì, ngươi còn muốn gì đây."
"Còn không phải hắn cắm sừng ta à."
"Thôi được rồi, đừng cãi nhau nữa, các ngươi nên suy nghĩ cho đại tỷ nên nhắn lại thế nào đi."
"Đối diện chỗ này có một quán Haagen-Dazs, ngươi đem vị trí hẹn ở đó đi."
"Cũng ựược."
Trần Thu Nguyệt suy nghĩ một chút, quả thật có chỗ như vậy, nàng lập tức soạn tin nhắn, rồi đem vị trí gửi qua, rất nhanh Lục Dương đã nhắn về một chữ ok.
"Các ngươi tiếp tục chơi đi, tỷ tỷ không cùng các ngươi chơi được nữa rồi, ta phải đi gặp nam nhân của ta đã."
Gửi xong tin nhắn, Trần Thu Nguyệt liền muốn rời đi.
"Không được, đại tỷ, chúng ta đều chưa gặp qua nam nhân của ngươi, ngươi ít nhất phải cho tỷ muội nhìn mặt một cái chứ."
"Yên tâm đi, chúng ta sẽ không đoạt bạn trai của ngươi đâu."
"Để Tiểu Nhã nhìn một cái, nàng gần đây gặp nhiều cặn bã, nhìn một cái liền biết phải không, yên tâm, tiểu Nhã kinh nghiệm phong phú lắm."
Tiểu Nhã chính là muội tử tóc xanh lá.
Nghe được có người nói mình như vậy, tiểu Nhã vội vàng nói: "Đúng đúng đúng, ta hiện tại có nhiều kinh nghiệm lắm."
Trần Thu Nguyệt vốn không muốn đồng ý, nhưng đám tỷ muội của nàng đều đòi đi, còn nói là do nàng rủ đi chơi, bây giờ còn tính bỏ rơi bọn họ,....
Không còn cách nào khác, Trần Thu Nguyệt chỉ có thể nói: "Được ,đi thì cũng được thôi, nhưng không cho phép các ngươi ăn nói linh tinh, đặc biệt Tiểu Nhã nhà ngươi."
Trần Thu Nguyệt cảnh báo một cái.
Nhưng trong lòng lại thầm nghĩ.
Lục Dương có phải cặn bã hay không, ta không biết sao, còn cần các ngươi tới nhìn?