Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 432: Khuê Mật Của Trần Thu Nguyệt (1)




"Nếm thử món này đi, nấm linh gà ở đây ngon lắm."

Lão Cửu mời gọi.

Lục Dương nghe vậy, gắp cho mình cũng Liễu Thanh Thanh một miếng.

Ăn vào trong miệng.

Không thể không nói, mùi vị của cái nấm nay, chẳng khác mấy so với thịt gà cả, hơn nữa miếng nấm còn mềm mại hơn một chút, về phần giá trị dinh dưỡng thì Lục Dương không để ý lắm, lấy điều kiện sinh hoạt của hắn bây giờ, còn cần cái gì gọi là dinh dưỡng nữa, nhiều tiền là nhiều dinh dưỡng rồi.

"Ngon quá."

Liễu Thanh Thanh nếm thử một miếng, khen ngợi.

"Ừ."

Lục Dương gật đầu, suy nghĩ một chút nói.

"Đợi lúc chúng ta trở về, có thể mua một chút mang theo, thứ này dinh dưỡng cao, cũng không có độc, mang về cho mẹ em bồi bổ thân thể cũng được."

Ánh mắt Liễu Thanh Thanh chớp chớp, cảm động nhìn thoáng qua Lục Dương.

Lão Cửu chậc lưỡi hảo một tiếng.

Nhưng trong lòng âm thầm khinh bỉ không thôi.

Miệng cặn bã nam, lừa người lừa quỷ.

Tiểu Như không rõ chân tướng, ngược lại nàng rất cảm động, nhìn lão Cửu ngồi chậc lưỡi, nhịn không được nói ra: "Sao anh không nhìn Lộc Thần mà học theo đi, cũng không biết mua phần cho mẹ em sao? Ai giữ con cho anh đi du lịch vậy hã?"

"Lão bà, anh sai rồi, đợi lát nữa anh bảo lão bản đóng gói một phần, mang về cho mẹ ăn."

Lão Cửu vội vàng nói, trong lòng lại tự hỏi hắn đi du lịch một mình à?

"Thế mới được chứ." Tiểu Như tương đối hài lòng biểu hiện của chồng mình.

Đại khái qua mười phút sau, lão bản tới đây, hỗ trợ mở nồi lẩu ra, lão Cửu liền không đợi người khác, đã gấp đũa vào nối lấy ra nấm xanh, thứ đồ chơi nay biết có độc nhưng vẫn nhiều ngươi ăn, khẳng định mua vị không tệ rồi.

Nhìn nồi lâu đã sôi sùng sục, Lục Dương lúc này mới dám nếm thử một miếng, mùi vị không tệ.

Chỉ có điều hắn tương đối ăn ít nấm, nên cũng không có thói quen ăn mấy thứ này, trước kia nhiều lắm thì ăn mấy cây nấm hương, thời Lục Dương còn ở nhà bà ngoài, vẫn thường xuyên vào núi hái nấm, mỗi khi trời đổ mưa, hắn thường đợi mưa tạnh rồi vào rừng tìm cây thông già để hái nấm.

Một bữa ăn hết hơn một giờ.

Trong lúc ăn Lục Dương cùng Lão Cửu uống không ít.

Ngày hôm qua uống ở quán bar chưa được tận hứng lắm, lần này lão Cửu muốn so tài với Lục Dương một trận, tưởng lượng hắn không tệ, nhưng Lục Dương cũng không phải dân ăn chay, uống hết một thùng bia, hai người đều có chút say, may có Liễu Thanh Thanh cùng Tiểu Như ngăn cản, cuộc quyết chiến này mới được dừng lại.

Lão Cửu có chút mơ hồ nói: "Lộc Thần, về sau cậu không có chuyện gì chơi có thể Côn Minh vui đùa một chút, bây giờ ngồi máy bay cũng tiện, nơi nay lại đông ấm hè mát a."

"Haha, còn anh không có chuyện gì thì có thể đến Lục Thành gửi bụi mịn."

Lục Dương cười nói.

Sau khi ăn xong.

Lão Cửu đi ra tính tiền, còn thuận tay mua hai cân nấm linh gà, ý định tặng cho mẹ vợ mình.

Ra ngoài, Tiểu Như lái xe đưa bốn người về khách sạn ở trong Cổ Thành.

Nghỉ ngơi một buổi tối.

Ngày hôm sau, Lão Cửu cùng vợ mình Tiểu Như lái xe rời đi.

Lục Dương thì mang Liễu Thanh Thanh ngồi thuyền xuyên qua Nhĩ Hải, đi vào Song Lang (Shuanglangzhen).

Ở chỗ này, hai người thuê một căn homestay cổ điển.

Thời gian mỗi ngày trôi qua đều vô cùng thoải mái, sáng nhìn cổ phiếu, chiều gõ chữ, tối thì cùng Liễu Thanh Thanh tập võ, nhìn mặt biển rộng qua cửa sổ, tâm tình buông lỏng rất nhiều...Hài ngươi giống như cư dân bản địa vậy.

Liễu Thanh Thanh mỗi ngày đều ra ngoài đi chợ, sau đó về thu dọn phòng ở, nấu cơm cho Lục Dương ăn.

Lục Dương không có việc gì cũng đi dạo chơi vòng quanh, cùng các ông cụ chơi cờ vua, kỹ thuật cờ vua của hắn cũng không phải tốt, mỗi lần bị ăn hành, hắn thường nhắn tin nói Liễu Thanh Thanh tới gọi mình về ăn cơm, mỗi lần như vậy đều bị các ông cụ trêu chọc sợ vợ.

Sống ở đây vui vẻ không thôi.

Khả năng là do sinh hoạt quá an nhàn, lúc đầu Lục Dương tính ở đây một tuần, nhưng cuối cùng trực tiếp biến thành nửa tháng, nhìn thời gian đã lâu như vậy rồi, Lục Dương mới nói Liễu Thanh Thanh quay về.

Liễu Thanh Thanh có chút tiếc nuối, nhưng nàng cũng biết, nàng và Lục Dương không có khả năng ở đây mãi được, nửa tháng ở chung với nhau, đã làm nàng cảm thấy hài lòng không thôi.

Tiếp theo hai người từ Đại Lý xuất phát, đi đến Lệ Giang, sau đó tới Tây Song Bản Nạp(Xishuangbanna)...

Một đường du sơn ngoạn thủy, tiêu diêu tự tại không thôi.

Cuối cùng, ngày hai bảy, hai người mới ngồi máy bay trở lại.

Sân bay Thiên Hà- Giang Thành.

Biển người đông đúc đi lại trong sân bay, thời tiết thì cực nóng, so sánh với Vân Nam bên kia thì nơi đây như cái bếp lò, chưa đi một hồi, đầu Lục Dương đã đầy mồ hôi.

Đi qua hành lang thật dài, mặt trời bên ngoài đã lên cao, ánh nắng mặt trời rất nóng nực như đang thiêu đốt mặt đất.

"Giống như hai thế giới vậy."