Lão Cửu nhịn không được hỏi, theo suy nghĩ của hắn, Lục Dương nói đại cổ đông thì nhiều lắm cũng chỉ chiếm 51%, dựa theo giá trị công ty mà tính thì đại khái cũng được khoản 55 triệu, chừng đấy tiền vẫn chưa đủ lền làm triệu phú được.
"Không nhiều, cũng chỉ có hơn 90% mà thôi."
"Ừ...đúng là...không nhiều..."
Lão Cửu không muốn nói nữa, hơn 90% mà không nhiều...nếu tính như vậy thì từ lúc Csite thành lập đến giờ Lục Dương chưa trải qua vòng kêu gọi vốn lần nào, thế mà lão Cửu còn tưởng hắn đã kêu gọi vốn đến vòng Series B hay C....
Lão Cửu cũng không muốn nói tiếp vấn đề này nữa, nhìn hai nữ nhân đã chơi mệt mỏi, bốn người tiếp tục đi tiếp, đi cáp treo để lên đỉnh núi Tẩy Mã Đàm, mới lên được nửa đường, áo khoác Lục Dương mua lúc trước liền có tác dụng, bốn người vẫn còn ở trên cáp treo, cũng có thể giác được cơn gió to ở bên ngoài, nhiệt độ cũng đang đần giảm xuống.
Đến nơi, bốn người chia nhau ra đi ngắm cảnh, ở trên đỉnh núi cũng không có nhiều địa phương chơi bời, chủ yếu lên đây để chụp ảnh, còn có thể nhìm ngắn cảnh quan, ở chỗ này, có thể nhìn thấy diện mạo của toàn bộ Đại Lý.
Dưới cơn gió lạnh, Lục Dương cầm lấy điện thoại chụp mấy tấm hình.
Sau đó đăng lên bản tin trên wechat, còn cap một câu, lên trên đỉnh núi tuyết, nhìn núi non trùng điệp.
Wechat cũng chỉ có mấy người bạn.
Có thể cho hắn tùy tiện thể hiện.
Làm cho Đinh Siêu hâm mộ đến chết.
...
Hơn ba giờ chiều.
Một đoàn người bốn người rời khỏi Thương Sơn.
Hành trình đến Đại Lý, trên cơ bản đã xong, Thương Sơn Nhĩ Hải đều ngắm qua một lần, cũng không còn cảm giác tiếc nuối, lão Cửu tìm một nhà hàng về nấm, mấy người tính vào thử một phen.
Lão Cửu cùng Tiểu Như cũng phải về Côn Minh rồi, dù sao trong nhà còn có con nhỏ, đi nhiều cũng không tốt lắm, Lục Dương cũng không muốn lập tức đi chỗ khác, ý định của hắn mang theo Liễu Thanh Thanh đến Song Lang(Shuanglangzhen) nghỉ ngơi một tuần, bên kia mới là điểm du lịch chính của Nhĩ Hải, coi như hướng về biển rộng sinh hoạt một phen.
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Lục Dương, Lão Cửu cũng không dám bịp bợp, chọn một ít cây nấm an toàn, vị dụ như mấy cây nấm mày đen này.
"Đây là Nấm mối?"
Lục Dương hỏi.
Tiện lão Cửu chọn tới ăn là một nhà hàng chuyên sản xuất về nấm, đừng cọng nấm đều được kiểm tra một phen, Lão Cửu liền gọi món nấm này.
Nhìn bộ dạng đen sì của nó, có chút giống nấm mối.
"Đúng rồi."
Lão Cửu khen gợi.
"Không hổ là tác giả nổi tiếng, cái gì cũng biết, nấm mối này tuyệt đối an toàn, không có vấn đề gì đâu, hơn nữa giá trị dinh dưỡng cực cao, so với đồng trùng hạ thảo còn cao hơn vài phần."'
Lục Dương nhẹ gật đầu.
Cái thứ đồ chơi này ăn vào bụng cũng không có vấn đề gì.
Mấy cái loại nấm này, đối với người bản địa thì không có vấn đề gì, nhưng đối với mấy người ngoại lai như Lục Dương ,vẫn nên cẩn thận một chút, dù sao, nằm dặm xa xôi tới đây, cũng không phải đề ăn nấm.
"Đây là?"
Nhìn Lão Cửu chỉ vào một loại nấm khác trong menu, Lục Dương hỏi, hắn cũng không phải chuyên gia về nấm, nên có mấy loại không am hiểu.
Lão bản đi qua, nhìn thấy Lục Dương hỏi, ông cười nói: "Thủ Kiến Thanh(Suillellus luridus), nấm tốt."
"Lão Cửu, không có chuyện gì chứ."
Thủ Kiến Thanh thì Lục Dương cũng hiểu rõ một tí, tuy rằng chưa từng tận mắt thấy qua, nhưng hắn cũng biết loại nấm này, thứ nấm này có độc đấy, hơn nữa, chỉ cần chặm tay vào, nấm liền trực tiếp chuyển thành mày xanh, cũng bởi vì vậy tên nó mới gọi là Thủ Kiến Thanh(chặm tay hóa xanh).
"Không sao, chúng ta cũng không phải xào ăn, đợi lát nữa để nó vào nồi, cái thứ nấm này đun sôi rồi thì không có độc tính nữa, chúng ta ăn nhiều lần rồi." Lão Cửu giải thích.
"Yên tâm đi, ta đảm bảo an toàn."
Lão bản cũng nói thêm.
Lục Dương cũng không nói gì, chủ quán đã nói như vậy rồi, thì khẳng định không có vấn đề. Tới nơi này du lịch, cũng có nhiều du khách muốn thử cảm giác trúng ảo giác một lần, Lục Dương không dám tưởng tượng, nếu hắn trúng áo giác có làm ra sự tình hoang đường nào không....
Chọn xong mấy món nấm, lão bản rất nhanh đã dọn lên.
Những món ăn đều được chế biến với năm, như rau xào nấm, nấm thịt băm, nấm nấu canh, tay nghề đầu bếp cũng không tệ, mỗi một món ăn, đều có một hương vị chu đáo riêng, duy nhất chỉ có món nấm Thủ Kiến Thanh là nấu với lẩu, bên trong có rất nhiều đồ phối theo, đựa đưng trong một nồi lẩu kiểu cũ được làm bằng nhôm, nắp nồi phía trên có một cái khóa đơn giản.
Ở đây không chỉ Thủ Kiến Thanh là có độc, mà dưới tình trạng không cẩn thận, có thể ăn nhầm cây nấm có độc vào miệng, nhẹ thì xuất hiện ảo giác, nặng thì có khả năng nghiêm trọng đến tính mạng, nên tiệm cơm dùng cách này, để có thể trùng mấy cây nấm độc vào nước sôi khử khuẩn.
"Nếm thử món này đi, nấm linh gà ở đây ngon lắm."