Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 427: Hồng Môn Yến Của Căn Bã Nam (1)




Buổi tối Cổ Thành đèn đuốc sáng trưng.

Ngon đèn chiếu xạ lên trên tường thành, làm tường thành như khoác thêm một làm giáp vàng, buổi chiều khi tới đây, bọn hắn đã đi qua chỗ này một lần, nhưng ban ngày không náo nhiệt như buổi tối bây giờ.

Trên đường người đến người đi, nam nữ già trẻ đều có, Lục Dương còn nhìn thấy hướng dẫn viên mang theo lữ hành đi lu lịch, trong đó toàn nam thanh nữ tú trẻ tuổi.

Thời điểm đi qua cửa thành, Lục Dương ngẩng đầu, ở cửa thành có một lỗ hổng cho ánh trăng chiếu vào, hắn cầm lấy máy ảnh, chụp lại khoảng khắc này.

Liễu Thanh Thanh cùng Tiểu Như thì nắm tay nhau đi phía trước.

Lục Dương cùng Lão Cửu đi theo phía sau.

"Lộc thần, thấy thế nào, cảnh sắc buổi tối coi đẹp không."

Lão Cửu rút điếu thuốc rít một hơi.

"Cũng bình thường."

Lục Dương nhàn nhạt trả lời.

Khục khục.

Lão Cửu nghe vậy liền bị sặc một cái, câm lặng nói: "Đồ nam nhân không lãng mạn."

Lục Dương mặc kệ lão, hắn cũng không hứng thú chỗ này lắm, nhưng miễn sao hai nữ nhân đằng trước thấy hứng là được, hai nàng hầu như cửa hàng nào cũng vào nhìn một chút, ở trong một tiệm bán hàng trang sức, Liễu Thanh Thanh bỏ tiền ra mua một cái vòng tay.

Lão bản lúc đầu muốn năm trăm, nhưng bị Lục Dương ép giá còn ba trăm bắt lấy, điều này làm Liễu Thanh Thanh cảm giác mình như kiếm được lời, nhưng Lục Dương biết rõ, ba trăm coi như vẫn đắt, chẳng qua Liễu Thanh Thanh ưa thích thì cũng chẳng sao cả.

Cái gì tiết kiệm được thì tiết kiệm, không được thì xa hoa một phen, đây là lối sinh hoạt của Lục Dương.

Hai nữ sinh đi dạo một hồi, Lục Dương cũng chụp không ít ảnh đẹp, đợi đến lúc hai người có chút mệt mỏi, Lão Cửu nói ra: "Có muốn vô quán bar ngồi một chút không."

"Nơi này còn có quán bar sao?"

Liễu Thanh Thanh có chút kinh ngạc.

Không nghĩ đến nơi tràn đầy khí tức văn hóa lịch sử này lại có mấy nơi như vậy.

Lão Cửu nhìn thoáng qua Lục Dương, còn tưởng Lục Dương không biết điều này, hắn có chút đắc ý, nói: "Đương nhiên là có rồi, không chỉ có một nơi, mà có rất nhiều quán ở đây, nhìn thấy phía trước không, tới đó rẽ trái sẽ có một quán rượu, còn đường bên kia có hơn mười quán bar."

Tuy nhiên, vừa nói xong.

Lão Cửu đã cảm giác toàn thân mình lạnh lẽo.

Hắn quay đầu lại.

Liền nhìn thấy lão bà nhà mình đang bất thiện nhìn hắn: "Sao ngươi lại biết rõ ràng như vậy, xem ra trước kia anh tới không ít ha."

Chết mẹ!...

Trong lòng lão Cửu thầm mắng.

Sơ sót rồi, hắn biết mình vừa rồi có chút cao hứng, khó trách vừa rồi Lục Dương không nói câu nào.

Hắn vội vàng giải thích nói: "Lão bà, nhưng năm nay anh thành thành thật thật ở nhà dạy học, làm sao có thời gian đến mấy nơi này, anh biết là do nghe cái đồng nghiệp khác nói a."

"Thật?"

"Thật mà, anh nào dám dối em."

Lão Cửu thề cam đoan mới thoát ly khỏi nguy cơ, nhưng Lục Dương lại nhận ra trọng điểm trong lời nói của hắn, chính là mấy năm nay, tức là mấy năm nay hắn không tới, nhưng trước kia có lẽ tới không ít, cặn bã, quả thật là cặn bã mà....

"Về sau anh ít nói chuyện với mấy đồng nghiệp này đi, kẻo không sau này lại hỏng mất."

Tiểu Như bất mãn nói.

"Vâng."

Lão Cửu cười cười, lúng túng nói ra: "Quán rượu kia còn đi không."

"Đi, vì sao không đi, đã tới đây rồi, em cũng muốn mở mang kiến thức một chút." Tiểu Như cũng không phải bài xích quán bar, chỉ là nàng không thích chồng mình vụng trộm tới mấy nơi như thế.

Một đống nam nhân đi tới quan bar làm gì, chẳng lẻ uống rượu không sao?

Đi tới ngã tư cua trái, mấy người đi thêm mấy trăm mét nữa, liền nhìn thấy một dãy đường đầy quán bar, hầu như chỗ nào cũng có biển hiệu của quán rượu, ở trước cửa hàng, còn có mấy cô gái xinh đẹp đứng trước cửa, trong tay đong đưa món đồ chơi nhỏ, hình như là túi sách thì phải, nhìn thấy có người đi đến, liền ra ngoài mời chào.

"Đi quán nào đây?"

Lục Dương nhìn qua Lão Cửu hỏi.

"Đi..."

Vừa nói ra chữ đầu, lão Cửu liền cảnh giác hẳn lên, sau đó hắn nói: "Ta cũng không biết nên đi chỗ nào a, Lộc Thần, ngươi là khách, vì vậy vẫn nên do ngươi quyết định đi."

"Vậy được, vậy đi nhà phía trước đi."

Lục Dương nhìn thoáng qua lão Cửu, vừa cười vừa nói, quán bar quán nào cũng giống nhau, cũng không có chỗ nào tốt nhất, với lại Lục Dương đối với những chỗ này thì không có hứng thú lắm, bởi vì kiếp trước cũng đi xã giao qua mấy lần, cũng cảm thấy chỗ này chẳng khác quán rượu gì nhiều, nếu có điểm khác thì chắc là ồn ào hơn.

"Mấy vị vào đây đi, bên trong còn phòng trống."

Còn chưa tới cửa quán bar, đã có một tiểu muội đứng dậy mời chào.

"Được."

Lục Dương gật đầu.

Săc mặt tiểu muội lập tức vui mừng, nói ra: "Bốn người đúng không ạ, mời vào, ở đằng kia ạ."

Tìm một chiếc ghế dài, bốn người ngồi xuống.

Rất nhanh đã có nhân viên phục vụ tới đây, hỏi uống rượu gì.

"Lộc Thần, cậu chọn đi, ta cũng không rõ lắm."

Lão Cửu giao cho Lục Dương.

Nghe nói như thế, Lục Dương rất muốn ói một cái, gia hỏa này cũng không biết xấu hổ a, rõ ràng là chuyên gia ăn đêm ở các quan bar, bây giờ thì lại giả bộ ngây thơ đơn thuần, đã vậy nhân viên phục vụ còn quái dị nhìn hắn, rõ ràng hắn cũng không phải là khách mới chỗ này rồi.

Lục Dương nhận lấy menu rượu, nhìn một cách đơn thuần.

Rượu gì mà Cốc tai, Whiskey, những thư nay coi như loại, ngoài trừ lão Cửu già đời mới uống nổi ra, thì những người khác không sao uống được, Lục Dương hỏi phục vụ một cái, nói ra: "Chúng ta muốn chơi lâu một tí, có rượu nào uống từ từ không."

"Rượu nào thoải mái một chút, uống say quá mai dậy cũng không nổi."

Tiểu Như nói ra.

Xem ra nàng cũng không hy vọng lão Cửu uống quá nhiều, Lục Dương nhẹ gật đầu, sau đó ở phần menu chỉ vào combo, nói ra: "Lấy cho chúng tôi phần này đi, cái phần 688 tệ này này."