Nói xong.
Hắn đưa cho nhân viên phục vụ bảy trăm tệ, còn nói một câu.
"Không cần thối."
Tuy rằng chỉ hơn mười tệ, nhưng vẫn làm nhân viên phục vụ mừng rỡ không thôi.
Dù sao đây cũng không phải khách nước ngoài, vị vậy làm nhân viên cũng không kiếm được nhiều tiền bo, bình thường như này khách hàng sẽ lấy lại tiền lẽ, được bo mười tệ, tối về cũng thêm được miếng thịt vào tô mì rồi.
"Cắt cắt, Lộc Thần, cậu nhiều tiền như vậy, sao không bo cho người ta thêm tí."
Đợi nhân viên phục vụ rời đi, Lão Cửu mới đùa giỡn nói.
"Anh thì hào phóng rồi, đợi lát nữa người ta đưa rượu tới, anh tip cho hắn thêm đi."
Lục Dương trả về một câu.
Tiểu Như cũng nói: "Thế theo anh nên tip cho người ta bao nhiêu?"
Lão Cửu không trả lời, được rồi, vẫn nên im lặng thì hơn, hắn lại coplays thanh niên lần đầu vào bar.
Rất nhanh.
Nhân viên phục vụ khay tới
Phần ăn 688 tệ cũng không ít.
Trong đó có mười chai Bách Uy(Budweiser), hai đĩa trai cây, ba món ăn vặt, còn có năm chai sprite....Phần này đắt hay rẻ Lục Dương cũng không biết, bởi vì thời điểm hắn đi bar, toàn do người khác đãi thôi.
"Con gái uống Sprite còn hai chúng ta uống bia."
Lão Cửu mở một chai Bách Uy.
Nói ra: "Lộc Thần, một người năm chai, không có vấn đề gì chứ."
"Không đáng kể."
Lục Dương cầm lấy một miếng bim bim bỏ vào trong miệng.
Lão Cửu nhìn qua, biết là người trong nghề, hắn cũng vội vã ăn vào một miếng dưa hấu.
Cao thủ so chiêu, đều là tường chiêu chí mạng, bắt quá cũng khá may mắn, bia cũng không có nhiều, cũng chỉ có mười chai, đối với hai người mà nói, đều không thấm vào đâu, trận so đấu này, vẫn là lấy kết quả hòa mà chấm dứt.
Hai nữ nhân thì ngồi trò chuyện, mỗi người đều mở một chai Sprite, ăn hoa quả, ngồi xem hai người đàn ông biểu diễn.
Lão Cửu có chút vô cùng hưng phấn, lại mở một chai Sprite, nhưng có vợ ở đây, cũng không dám chơi thả gả, nếu không, hôm nay hắn phải nhất định phân cao thấp với Lục Dương, mà một khi đã phân cao thấp thì như đấu sinh tử, trong hai người, nhất định phải có một người nằm xuống.
"Anh đi nhà vệ sinh tí."
Uống xong nửa lon Sprite, Lão Cửu đứng dậy.
Lúc xoay người, hắn không cẩn thận đạp nhầm chân ghế nữ nhân khác, nữ nhân kia quay đầu, vốn định mắng vài câu, thấy người sau lưng là Lão Cửu, ánh mắt nàng lập tức kinh hỉ, đứng lên, nói ra: "Đây không phải là Cửu ca sao? Đã lâu không gặp a."
Lão Cửu triệt để bối rối.
Không nghĩ tới lại gặp người quen chỗ này.
Nữ nhân này là ai?
Hắn hoàn toàn không có ấn tượng.
"Cô nhận nhầm người rồi."
Lão Cửu khoát tay áo, hắn đã nhận ra lão bà ở bên kia truyền đến sát khí.
Ai biết nữ nhân này mặt dày không tha, còn ài ơ vài tiếng, bắt lấy cánh tay Lão Cửu, nói ra: "Cửu ca, anh gọi là Từ Cưu, làm sao mà em có thể nhận nhầm anh được, em là Nam Nam nè, là khuê mật của Hiểu Tuyết, anh sẽ không đem em cùng Hiểu Tuyết quên mất chứ, Cửu ca thật là xấu...."
"Thôi đi!"
Lão Cửu nổi giận, nói ra.
"Tôi thật sự không biết cô là ai, đừng nên ăn nói bậy bạ, tôi đã kết hôn rồi, hơn nữa tôi còn rất yêu vợ mình, nên ngươi nhất định nhận nhầm người rồi, vừa nãy tôi muốn đi vệ sinh, nên không cẩn thận đụng nhầm, xin lỗi."
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
"Như Tỷ."
Liễu Thanh Thanh ở bên cạnh khuyên Tiểu Như.
Người sáng suốt cũng đều có thể nhận ra, lão Cửu vừa rồi chỉ là cưỡng từ đoạt lý, nữ nhân kia tuyệt đối không nhận lầm.
Tiểu Như hít sâu một hơi, sau đó lúng túng cười cười ,nói ra: "Không có chuyện gì, hắn trước kia ưu thích ra ngoài hái hoa bắt bướm, làm cho hai người chê cười rồi."
Liễu Thanh Thanh nói ra: "Nam nhân lúc còn trẻ đều như vậy, chỉ cần hồi tâm quay đầu là được, em nhìn thấy Cửu ca rất tốt với chị, về sau sẽ vì gia đình, không làm bậy đâu."
"Con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng, trong số những kẻ có tiền mà em biết, lão Cửu đã xem như rất tốt rồi, bất quá chị vẫn phải giáo huấn hắn vài lần." Lục Dương cười nói.
"Anh đang khuyên người ta hay là đổ thêm dầu vào lửa vậy."
Liễu Thanh Thanh nhìn thoáng quá Lục Dương nói ra.
Tiểu Như xoa xoa khoe mắt của mình ,nói ra: "Lộc Thần nói cũng đúng, tên kia nên được dạy dỗ, chị kết hôn nhiều năm như vậy nhưng chưa ra tay với hắn, có lẽ hắn đã quên, chị có bằng Taekwondo tam đẳng."
Lục Dương nghe xong nhẹ hít một hơi.
Trong lòng thì dành vài phút mặc niệm cho lão Cửu, hi vọng lão vẫn còn tay để donate cho mình.
Biết rõ cửa ải này không thoát khỏi, lão Cửu đi vệ sinh vài phút rất nhanh đã trở lại, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tiểu Như, hắn giải thích nói: "Tiểu Như, anh thừa nhận, trước khi kết hôn ,anh thường cùng đồng nghiệp tới đây chơi, nhưng nữ nhân vừa rồi thật sự không có quan hệ gì tới anh, anh cũng không biết nàng tên gì."
"Thế người tên Hiểu Tuyết là sao? Đừng tưởng rằng ta không nghe thấy."
Tiểu Như lạnh giọng nói ra.
"Hiểu Tuyết lúc trước là một người bạn của anh, nhưng mà đã rất lâu rồi, rất nhiều năm nay, anh chưa liên lạc với nàng ấy bao giờ, ngay cả phương thức liên lạc cũng không có."
Nghe nói như vậy.
Sắc mặt Tiểu Như tốt thêm một chút.
Điện thoại rung lên, Lục Dương lấy ra nhìn.
Sắc mặt hắn lập tức trở nên quái dị.
Sau đó nói ra.
"Đã muộn rồi, chúng ta về đi, sau khi trở về lại nghĩ cách giáo huấn hắn sau."
"Được."
Hai nữ sinh đứng dậy.
Một nhóm bốn người rời khỏi quán bar.
Thời điểm không ai để ý, Lão Cưu âm thầm quay sang nhìn Lục Dương gật đầu.
Bọn họ rời đi không được bao lâu.
Đã có một nữ nhân trang điểm quyến rũ vội vàng đi vào quán bar.
"Tên tiện nhân Từ Cửu đâu?"
"Hiểu Tuyết, ngươi đến rồi, vừa rồi hắn còn ở đây, hiện tại không biết chạy đi đâu rồi, tên kia làm ta tức chết đi được, hắn còn dám nói không quen ta." Nữ nhân gọi là Nam Nam có chút tức giận nói.