Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 426: Cổ Thành (2)




Chiếc Pizza cũng không nhỏ, huống hồ còn có bít tết đen cùng mực nướng.

Liễu Thanh Thanh mặc dù chưa ăn qua đồ ăn Tây bao giờ, nhưng nàng cũng không đến mức phải dùng đũa, nhìn theo động tác của Lục Dương, nàng dùng dao nĩa cẩn thận bắt đầu ăn.

Năm trăm tệ một phần bò Tomahawk, mùi vị của nó coi như cũng được, Lục Dương ăn là chín tám phần, bên ngoài chín tới bên trong hồng hồng, chỉ có ở chính giữa có chút điểm đỏ, kết hợp với hồ tiêu đen, mùi vị coi như không tồi."

"Lộc Thần, tí nữa chúng ta đi Cổ Thành sao?"

Sau khi ngồi xuống, bọn hắn bắt đầu thương lượng hành trình kế tiếp.

"Ừ."

Lục Dương gật đầu.

"Đi đến Cổ Thành ,tìm một chỗ nghỉ ngơi, bên kia có tương đối nhiều khách sạn, đi trễ một tí chỉ sợ không có phòng, với lại ban ngày Cổ Thành cũng không có gì đẹp mắt, chỉ có buổi tối là có chút phong cảnh, chúng ta đi dạo một vòng."

Lão Cửu cắt miếng thịt bò của mình bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói: "Sao tôi có cảm giác, cậu rất quen thuộc với chỗ này nhỉ, làm người địa phương như tôi mất sạch mặt mũi."

"Không có biện pháp a, mấy thứ này tôi tìm hiểu trước rồi, thế tối nay, giao cho anh an bài được không."

Lục Dương cũng chiếu cố tâm tình của lão Cửu.

Gia hỏa này.

Vẫn không có cơ hội biểu hiệu lần nào.

Sau khi thương lượng xong hành trình, mấy người lại bắt đầu ăn, không ngoài dự liệu của Liễu Thanh Thanh, sau khi ăn xong miếng bít tết, uống vài ngụm nước trái cây, Lục Dương cũng cảm giác no rồi.

Vuốt cái bụng nhỏ để cố chống đỡ, Lục Dương lại cắt tiếp một con mực nướng, bắt đầu ăn, con mực rất to, to hơn nhiều sơ với mấy con mực nướng ở vỉa hè, nhưng mùi vị, nói thật, còn không bằng mấy cửa hàng vỉa hè.

Ăn vài miếng, cũng chẳng có nổi hứng thú ăn tiếp.

Còn dư lại mấy miếng, hắn chỉ có thể nhờ Liễu Thanh Thanh xử lý, sức ăn của Liễu Thanh Thanh cũng không lớn, sử lý xong mấy con mực nướng của Lục Dương, lại ăn hết miếng bò bít tết của mình, nàng cũng không thể ăn thêm nữa.

Nhìn pizza cùng thịt bò hạt dư lại, Lục Dương có chút nhớ đến Tống Giai, nếu có vị học tỷ này bên cạnh, chỉ sợ chắc phải kêu thêm phần nữa.

Lão Cửu cũng Tiểu Như cũng ăn xong, còn dư lại một ít, Lục Dương nhờ nhân viên phục vụ hỗ trợ đóng gói lại, để buổi tối dùng tiếp, sau đó tính tiền, bốn ngươi ăn hết một nghìn tám trăm, giá cả cũng không đắc, chủ yếu là do hai phần thịt bò Tomahawk đã hết một nghìn tệ rồi, kỳ thật Liễu Thanh Thanh cùng Tiểu Như ăn cũng không nhiều.

Nửa giờ sau

Lão Cửu lái chiếc xe tải của mình, đi đến phụ cận Cổ Thành, lần này Lục Dương không nói gì, toàn bộ hành trì đều cho hắn an bài, Lão Cửu ở Cổ Thành lượn vài vòng, tìm một khách sạn cấp bậc không tệ vào ở, thuê hai phòng giường lớn, sau đó đem hàng lý cất vào trong.

Căn phòng không tệ, còn có một ban công, ở đó có thể nhìn thấy được núi Thương Sơn, một bên khác cũng có thể nhìn thấy dòng sông, buổi chiều chơi lâu như vậy, bốn ngươi cũng không có hứng thú đi đâu nữa.

Trong lúc rảnh rỗi, Lão Cửu đi xuống khách sạn mua một bộ bài, kêu hai người Lục Dương lên trên sân thượng khách sạn chơi bài, tuy nói là chơi đánh bài, nhưng lên đó vẫn chủ yếu là ngắm phong cảnh.

Để không lãng phí bộ bài mình mua, Lão Cửu nói.

"Chơi bài đi."

"Chơi gì?" Lục Dương hỏi.

"Đấu địa chủ phong cách Côn Minh." Lão Cửu trả lời.

"Đấu địa chủ phong cách Côn Minh? Chơi Sao?” Lục Dương tò mò hỏi.

"Bỏ ra hai con joke, chơi tám lá, các quy củ khác vẫn giống như cũ..."Lão Cửu giảng dạy.

"Được."

Bốn người bọn họ ngồi vòng tròn chơi bài, cũng không có gì gọi là tiền đặt cược, chủ yếu lên đây cũng chỉ để ngắm phong cảnh, bất quá, kỹ thật của hai nữ sinh khá cùi bắp, bọn họ vào chơi cũng chỉ tăng thêm thú vui.

Đến tối, nhìn sắc trời bên ngoài đã dần mờ đi, lão Cửu thần bí nói: "Tối nay ăn nấm không?"

Nấm Vân Châu nổi danh cả nước, nơi đây có sản vật nấm phong phú, đặc biệt là những nơi gần núi, hàng năm đều có rất nhiều người trúng độc do nấm....

"Giữa trưa ăn hơi no, buổi tối đoán chừng không thể ăn được nữa, để mai đi."

Lục Dương suy nghĩ một chút nói ra.

Chỉ cần không phải mấy cây nấm màu đỏ hay có đốm, thì bất kể loại nấm nào còn lại Lục Dương cũng không lo lắng lắm, ít nhất là ở mấy nhà hàng ở đây, chắc chắn phải kiểm tra nấm trước khi chế biến, cho nên ăn vào cũng ít khi xảy ra vấn đề gì.

Đã tới đây rồi, cũng phải thử ăn nấm một phen, coi như trải nghiệm tập tục người bản xứ.

"Cũng được, tối nay chúng ta còn đồ ăn khi trưa, để ngày mai rồi tính."

Lão Cửu cũng nhẹ gật đầu.

Lại chơi một hồi, mấy người ném một bộ bài qua một bên rồi ngồi nói chuyện, đến chừng khoản bảy giờ tối, lão Cửu đứng dậy, nói ra: "Đi thôi, ngắm phong cảnh Cổ Thành về đêm..."