Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 425: Cổ Thành (1)




Lục Dương thật sự không biết vì sao Liễu Thanh Thanh lại nói đến chuyện này, não của hắn vẫn chưa kịp load xong.

"Anh không thích tiểu hài tử sao?"

Liễu Thanh Thanh nhỏ giọng nói ra.

"Đúng vậy a."

Điều này ngược lại Lục Dương cũng không phủ nhận, trẻ con, tuyệt đối là thứ đáng yêu nhất trên thế giới này, ngoài trừ mấy đứa hùng hài tử ra…..

"Tại sao?"

Lục Dương cốc một cái vào đầu của Liễu Thanh Thanh.

"Em nghĩ cái gì vậy, anh mới bao nhiêu tuổi, không tính tuổi mụ thì chưa tới hai mươi, còn chưa đủ tuổi kết hôn, hơn nữa, ta còn không phải một đứa trẻ à, cần gì hài tử nữa?"

Liễu Thanh Thanh bị Lục Dương nói cho chấn kinh.

Nhìn chiều cao một mét bảy tám của Lục Dương, lại nhìn đôi giày cao gót đằng sau, cho dù nàng mang vào cũng không cao bằng đó, thế mà hắn còn nói mình là trẻ con sao?

"Hai người đang nói gì vậy?"

Lão Cửu sau khi thành công bắt được con cua đồng cũng rút lui, vừa tới nơi, đã nghe hai người thì thầm gì đó.

Lục Dương nghiêm trang nói: "Chúng ta đang thảo luận về một vấn đề tồn vong của dân tộc, truyền thừa văn hóa của Quốc Gia."

Lão Cửu: ??

Hiển nhiên hắn có suy nghĩ nát óc, cũng không biết Lục Dương đang thảo luận vấn đề sinh con.

Lục Dương nhìn điện thoại, đã hơn một giờ chiều, hỏi hắn: "Chơi đủ chưa, nếu đủ rồi thì chúng ta tìm nơi ăn cơm thôi."

"Được, đi ăn đi, bụng ta cũng đói rồi."

Lão Cửu phụ họa nói.

Tiểu Như nhìn hắn một cái, nói ra: "Ai bảo ngươi không ăn cháo ta nấu khi sáng."

Lão Cửu bất đắc dĩ, nói: "Bát cháo kia của em, có thể đem đi làm cơm chiên cũng được."

"Ngươi nói ta nấu cháo quá cứng?"

"Không có, không có, anh chỉ hoài nghi em không biết nấu cháo thôi."

Hai người cãi nhau ầm ĩ một hồi.

Lục Dương đứng một bên cũng mỉm cười, đều hơn ba mươi rồi, mà vẫn còn giống như con nít vậy, thật là tốt a! Bản thân đến tuổi đó, còn có thể tiếu sái như vậy thì tốt rồi.

Lên xe, hai người Lão Cửu cũng không đùa giỡn nữa, lão Cửu nói ra: "Vừa rời thời điểm cua, ta có nhìn thấy một tiềm cơm Tây, chúng ta ghé vào đó tùy tiện ăn một chút."

"Có chắc là tiệm cơm Tây không?"

Lục Dương xác nhận lại một cái, hắn rất mẫn cảm với cách chơi chữ này.

Lão Cửu cũng không hiểu rõ ý, suy nghĩ một chút, nói ra "Chắc là vậy."

Hai nữ sinh ngồi sau cũng không có ý kiến gì, đi du lịch ăn cơm Tây cũng không tệ.

Lão Cửu qua nhiên không có nhìn nhầm, đi tới khoản một trăm mét, Lục Dương nhìn thấy một tiệm cơm Tây, nhìn chiêu bài thôi thì có lẽ cấp bậc cũng không tệ lắm, tiệm cơm nằm ở tầng hai, bốn người theo cầu thang đi lên.

"Hoan nghênh giá lâm."

Vừa tới cửa.

Đã có nhân viên phục vụ chào hỏi.

Lục Dương cùng cười đáp lại.

Nhìn hoàn cảnh bên trong, cách đó không xa có một vị khách nhân đang ăn món bò bít-tết, Lục Dương mới xác định lần này mình tới nhà hàng Tây thiệt, không phải thể loại kia ở trường học của hắn.

"Tới đầu kia đi."

Lục Dương chỉ vào một vị trí gần cửa sổ.

Ngồi ở bên đó, có thể thưởng thức phong cảnh của Nhĩ Hải, bốn người tìm vị trí ngồi xuống, nhân viên phục vụ đi tới đưa hai cái menu.

Một cái đưa cho Lục Dương, cái khác đưa cho Lão Cửu.

Lục Dương mở ra nhìn.

Toàn bộ menu đều là đồ ăn Tây.

"Hai người tự kêu món mà ăn đi, ta sẽ không kêu giùm đâu." Đồ Tây ăn theo phần, Lục Dương cũng không quản hai người bọn họ ăn gì, hắn đặt menu giữa mình với Liễu Thanh Thanh, để nàng có thể tự lựa món mình htichs.

Nhìn giá trên menu cũng không hề rẻ, nhưng đối với Lục Dương, cũng chỉ là con số mà thôi, số tiền hôm qua hắn kiếm được từ chứng khoán, có ăn một tháng cũng chưa chắc đã hết.

"Tôi muốn một phần bít-tết-Tomahawk."

Lục Dương chỉ vào miếng thịt bò có giá 499 tệ nói ra.

Nhân viên phục vụ vội vàng viết xuống.

"Tôi một ly nước trái cây mật đào."

"Một phần mực ống."

"Một cái pizza vị thịt gà."

"Một phần bò bít tết đen."

Lục Dương gọi không ít.

Liễu Thanh Thanh chỉ gọi một phần pizza, một phần thịt bò hạt, với một ly nước trái cây.

"Thế này thôi à?"

Lục Dương dò hỏi.

Liễu Thanh Thanh nói: "Anh kêu nhiều món như vậy khẳng định ăn không hết, đợi lát nữa em còn không phải giúp anh giải quyết à."

"Cũng đúng."

Lục Dương trả lại menu cho nhân viên, nói ra: "Chừng đó thôi."

Lão Cửu ở bên kia cũng gọi xong món, hắn cũng lấy một phần thịt bò Tomahawk, với một phần pizza bánh ngọt, còn có nước trai cây...Gọi món xong, chính là yên tĩnh ngồi đợi.

Nhìn phong cảnh bên ngoài rất đẹp, Liễu Thanh Thanh cầm lấy máy ảnh, đi đến cửa sổ chụp mấy tấm.

Thức ăn cũng rất nhanh được dọn lên.

Quả nhiên, Lục Dương gọi hơi nhiều món ăn rồi, chỉ một phần bò Tomahawk thôi cũng rất lớn, đoán chừng ít nhất phải nặng hai cân, được đặt ở trên miếng đá bị nung đỏ, nhìn qua là đã thấy lớn hơn cái bàn phím Lục Dương hay gõ chữ.