Lục Dương từ ba lô lấy ra một chiếc camera.
Chỉnh lại tiêu cự, rồi chụp hai nữ nhân ở xa kia vài tấm."
"Máy ảnh không tệ, để tôi chụp cho anh vài tấm."
Lão Cưu gật đầu, đi tới phía dưới pho tượng nữ thần, tạo một cái dạng gợi đòn.
Lục Dương tách tách tách liên tục, chụp cho hắn ba tấm.
"Xong rồi, có gì tí nữa tôi gửi cho anh."
Lục Dương nhìn ảnh chụp, đem một cái xấu trong đó xóa đi.
"Được, chúng ta đi qua kia nhìn xem."
Ở bên kia, Liễu Thanh Thanh cùng Tiểu Như đã đi lên đài quan sát, đài quan sát được xây trên mặt nước, trên đó có không ít người, có mấy người còn cầm mấy ảnh, không cần đoán cũng biết là du khách từ bên ngoài tới.
Ở chỗ này, Lục Dương lại làm nhiếp ảnh gia, chụp cho hai nữ nhân không ít ảnh, còn chụp cho Huyền Môn Lão Cửu cùng Tiểu Như vài tấm.
"Lộc thần, cậu đừng chỉ quan tâm đến hai chúng ta, cậu cùng Lộc Tẩu cùng làm một tấm đi."
Lão Cửu cười nói.
"Được."
Lục Dương đem máy ảnh đưa cho hắn.
Cũng qua vài ngày rồi, giữa hắn và Liễu Thanh Thanh quả thật không có một tấm ảnh chụp chung.
Lục Dương cùng Liễu Thanh Thanh đi đến giữa đài, phía sau bọn họ chính là cảnh hồ mênh mông bát ngát, bầu trời xanh thẳm, mấy trắng thành đoàn, mờ mờ ảo ảo có vài ngọn núi, nhìn hai người đứng với nhau, lão Cửu tỏ ra không hài lòng lắm, nói: "Nhích lại gần chút."
Lục Dương nhích tới gần, thò tay ôm lấy eo nhỏ của Liễu Thanh Thanh.
"Hôn một cái này."
Lão Cửu nói tiếp.
Lục Dương trừng mắt nhìn hắn một cái, hắn hoài nghi gia hỏa này có phải cố ý hay không, vừa rồi bản thân mình chụp ảnh cho hắn, cũng không đòi hỏi nhiều yêu cậu như vậy.
Thời điểm Lục Dương suy nghĩ có nên làm theo hay không, thì Liễu Thanh Thanh đột nhiên xoay đầu lại, ở trên gò má hắn nhẹ khẽ hôn môi một cái, thân thể Lục Dương lúc này có chút hơi hơi cứng đờ..Tách, một tiếng máy ảnh vang lên, Lão Cửu hưng phấn nói: "Đẹp đẹp, tấm hình này quả thực rất đẹp, nếu thay đổi trang phục bằng áo cưới, thì cũng có thể trực tiếp làm ảnh cưới được rồi."
"Cho em xem một chút a."
Tiểu Như đi qua muốn xem ảnh chụp.
Lục Dương cùng Liễu Thanh Thanh cũng đi tới nhìn xem, ảnh chụp vừa đúng thời điểm Liễu Thanh Thanh hôn môi Lục Dương, không chỉ như vậy, trong ánh mắt của Liễu Thanh Thanh còn tràn đầy tính ý...
Ánh mắt thể hiện ra rất nhiều cảm xúc, khó trách vì sao Lão Cửu lại hấp tấp như vậy.
Sau khi xem xong, Tiểu Như nói ra: "Thanh Thanh quả thật là một cô gái tốt, Lộc Thần, cậu không nên phụ lòng nàng ấy."
"Không bao giờ."
Lục Dương nhận lại máy ảnh, hắn chỉ vào phía trước, nói ra: "Qua bên kia nhìn một cái."
Phía trước có một con dốc, có thể theo con đường đó đi xuống dưới hồ, ở ven đường là từng cục đá cuội lớn, ít nhất có thể dẫm trên nó để đi.
Mấy người đi xuống.
Tuy rằng có biển cảnh báo nguy hiểm, nhưng cũng không có mấy người để tâm, bởi vì phía dưới có rất nhiều đá, cũng không phải loại dốc thẳng, thoáng chú ý dưới chân một cái cũng không thể ngã xuống được, hơn nữa hồ nước ven đường cũng rất cạn.
Lục Dương còn nhìn thấy nhiều hải tử đang mò cua.
Lục Dương đi xuống trước.
Sau đó tiếp Liễu Thanh Thanh xuống dưới.
Hắn đi tới cạnh mặt hồ, thò hai tay xuống nước, rửa mặt, cảm giác lạnh buốt tràn đầy thân thể, thoải mái không thôi.
Mấy tiếng lái xe có chút buồn ngủ, nhưng rửa mặt một cái Lục Dương liền thanh tỉnh lại.
"Tiểu bằng hữu, các em đang làm gì thế?"
Lục Dương vẫy vẫy tay, hỏi một tiểu hài tử đang đứng bên cạnh.
"Mò cua."
"Anh tham gia với được không."
Dưới ánh mắt kinh ngạc của cậu nhóc, Lục Dương đem một khối đá lớn bưng lên, tay nhanh mắt lẹ, từ bên trong bắt được hai con của nhỏ.
"Cho em nè."
Lục Dương đem con cua ném vào thùng cho cậu nhóc, làm hai tiểu hài từ đứng bên cạnh hâm mộ không thôi.
"Cảm ơn anh."
"Ha ha."
"Anh, anh, em cũng muốn."
"Được, để anh giúp em."
Liễu Thanh Thanh ngồi ở trên một tảng đá sạch sẽ, nhìn Lục Dương chơi đùa với mấy cậu nhọc nhỏ, trên mặt nàng cũng nở nụ cười, Lục Dương thích tiểu hài tử sao?
Lại nghĩ tới Đậu Đậu ở siêu thị sát vách, lại nhìn xuống mấy đứa bé ở đây, Liễu Thanh Thanh như không biết nghĩ đến cái gì, khuôn mặt trắng nõn của nàng đỏ hẳn lên.
Bên kia.
Lão Cửu nhìn thấy Lục Dương bắt cua, hắn tỏ ra không phục, muốn bắt cho lão bà của mình mấy con cua để chơi, cũng bắt đầu sắn tay bắt đầu mò cua.
Hiệu suất của Lục Dương không tệ, sau khi bừng vài tảng đá, hắn đã bắt được mấy con cua nhỏ, phân cho mỗi đứa trẻ một con xong, rửa tay, hắn quay lại bên cạnh Liễu Thanh Thanh.
"Lục Dương..."
"?"
Lục Dương hồ nghi nhìn Liễu Thanh Thanh.
Nàng ấp úng nửa ngày, rồi mới lên tiếng: "Nếu không chúng ta cũng làm một đứa đi."
Nói xong.
Từ cổ đến mặt nàng chuyển sang một màu đỏ chót như trái đào chín mọng.
"What?"
Lục Dương mở to hai mắt mà nhìn.