(Nhị Hải-->Nhĩ Hải).
"Lão Cửu, đừng nói nữa, anh quả thật đoán đúng rồi đấy."
Lục Dương cười nói.
"Vậy cậu thực sự bị tiểu tỷ tỷ bán hàng lừa à?" Lão Cửu mở to hai mắt mà nhìn, có chút khó tin nhìn Lục Dương, vốn hắn chỉ hỏi cho vui mà thôi, không nghĩ tới mình lại đoán đúng.
Mấu chốt là Lục Dương còn thoải mái thừa nhận.
Đây không phải là đang tìm đường chết sao?
Bạn gái của ngươi còn đang ở sau xe đấy.
"Thanh Thanh, xem bạn trai em kìa, còn dám ở bên ngoài thông đồng với tiểu cô nương khác."
Tiểu Như cười dàn xếp.
Liễu Thanh Thanh tỏ ra không để ý chút nào, nói: "Như tỷ, kỳ thật tiểu tỷ tỷ tiêu thụ mà Lục Dương vừa nói chính là em ."
"Là em?"
Tiểu Như kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy a, lúc ấy em làm ở cửa hàng bán xe, nên chiếc Audi Lục Dương mua do em phụ trách." Liễu Thanh Thanh hào phòng thừa nhận.
Lão Cửu nghe nói như vậy, liếc sang người lái xe bên cạnh, trong lòng âm thầm nói, khó trách hắn lại thoải mái thừa nhận như vậy, Lộc Thần chính là Lộc Thần, sale mà cũng bị hắn bắt vào tay.
Tiểu Như tương đối hiếu kỳ chuyện hai người, nàng hỏi: "Lục Dương không phải nói em học chung cấp ba sao?"
"Là bạn học thôi, cấp hai tụi em chung lớp với nhau ,nhưng lên cấp ba thì khác lớp, thành tích thi đại học của em không tốt lắm, nên không học đại học, về sau vào Showroom thì gặp được Lục Dương."
Liễu Thanh Thanh không muốn người khác biết biến cố của gia đình mình, nên tìm một cái cơ cho việc không học đại học.
Tiểu Như cùng Lão Cửu nghe vậy cũng tấm tắc kêu kỳ lạ.
Không nghĩ tới hai người lại trai qua một đoạn như vậy.
Tiểu Như có chút đáng tiếc nói :"Không lên đại học cũng thật là đáng tiếc, dù sao nhân sinh không vào đại học một lần cũng có chút cảm giác thiếu khuyết."
"Nếu em học tập, thì sẽ không có cơ hội gặp Lục Dương rồi."
Liễu Thanh Thanh thì cảm thấy rất thoải mái.
Lời nói của nàng rất có lý, Tiểu Như cũng không phản bác được. Chỉ là nàng cảm giác bên người nữ sinh này, giống như trải qua nhiều chuyện hơn, nếu không phải nàng đã gần ba mươi rồi, thì cũng sẽ không nhận ra được.
"Chúng ta trước đi ngắm Nhị Hải đi."
Lục Dương nhìn GPS rồi nói.
"Phía trước có một cái công viên Nhị Hải, vừa vặn tiện đường, chúng ta đi thăm quan đầu tiên, với lại giờ này cũng không còn sớm nữa rồi, tí nữa chúng ta sẽ vào một cửa hàng phụ cận ăn cơm, với lại em nói trước, chầu này để em trả."
"Được, cho cậu quyết định, dù sao cậu cũng là thổ hào mà."
Lão Cửu cũng biết Lục Dương là một người có tiền, hắn cũng không từ chối.
Dọc theo con đường thêm mấy ngàn mét, rồi quẹo một cái tiền vào cong đường nhỏ, ở bên trái xe, chính là một cái hồ nước cực lớn, nhìn từ xa thì thấy mênh mông bát ngát, mặt nước hết sức rộng lớn, có thể nhìn thấy hàng núi cao xuyên ngang.
"Đây là Nhĩ Hải sao?"
Tiểu Như mở cửa sổ xe, hai người đều thò đầu ra ngoài nhìn ngắm.
"Đúng vậy."
Lục Dương nhẹ gật đầu.
"Thật lớn, giống như biển vậy."
Liễu Thanh Thanh cảm thán.
Mộng tưởng thời cấp ba của nàng, đến hôm nay rốt cuộc cũng đã được thực hiện.
Nhĩ Hải mặc dù chỉ là một hồ nước ngọt trên đất liền, nhưng diện tích cua nó rất rộng, ở thời cổ đại nhiều người dân chưa nhìn qua biển bao giờ đều cho cái hồ này là biển, Nhĩ Hải cùng biển rông không có gì khác nhau, bởi vì tạo hình giống lỗ tai, nên được người dân đặt là Nhĩ Hải.
Phía trước có một đài quan sát, ở bên cạnh có một pho tượng nữ thần lớn, về phần tượng nữ thần gì thì Lục Dương không biết rõ, hắn đem xe dừng tại chỗ đậu, sau đó một đoàn người bước xuống xe.
Hai nữ nhân vừa xuống xe liền đi đến trước đài quan sát.
Lão Cửu cùng Lục Dương thì không có hứng thú lắm.
Nhĩ Hải cũng chỉ là một hồ nước mà thôi, nếu như không bị mấy cư dân mạng thổi phồng, đoán chừng cũng sẽ không có mấy người ngàn dặm xa xôi chạy đến ngắm.
Du khách phụ cận cũng không nhiều lắm.
Ở chỗ này, rõ ràng không phải là địa điểm đặt chân của khách du lịch.
"Lộc Thần, cậu từng tới đây rồi sao?"
Nhìn bộ dạng không chút nào hứng thú của Lục Dương, Lão Cửu tò mò hỏi.
Theo đạo lý mà nói, nếu như không phải đã tới đây trước, thì ở ngoài ngàm dặm xa xôi đến đây, cũng phải ngắm vài cái, không đến mức bình tĩnh như vậy.
"Chưa tới, nhưng xem được không ít video du lịch tới đây, ta đối với du lịch kỳ thật cũng không có hứng thú nhiều lắm, chủ yếu là Liễu Thanh Thanh muốn tới đây nhìn xem, nên mới cùng nàng sang đây, nữ tử mà, chỉ ưu thích lãng mạn."
Lục Dương bình tĩnh nói.
Huyền Môn Lão Cửu chậc chậc vài tiếng, nói ra: "Để để trong nhóm chat biết được, cậu không viết sách cho tốt, mà chạy đến đây phụng bồi muội tử chơi đùa, nhất định sẽ tặng cho cậu lưỡi dao ."
"Haha, anh không nói, tôi không nói, ai biết."