Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 422: Đường Tới Đại Lý (2)




Phát hiện Lão Cửu đang thảo luận chuyện này, tuy nhiên có nhiều người không tin cho lắm, dù sao ai ai cũng biết, Lộc Thần là độc thân a, sao lại có muội tử xinh đẹp ở bên cạnh được, nếu mà như vậy, thì sao quyển sách trước lại đăng chương nhanh như vậy?

Cái tốc độ tay như vậy, phải là đàn ông độc thân hai mươi năm mới có thể luyện ra được?

Tuy rằng sách mới đúng là đăng chương hơi chậm, nhưng mọi người nhất trí cho rằng do Lộc Thần thay đổi phong cách, bắt đầu viết Bạch Văn, hơn nữa lại lái xe nhiều như vậy, khẳng định sẽ viết chậm, điều này cũng lý giải.

May mắn đây là nhóm Minh Chủ lệch, không phải nhóm chat thông thường.

Lục Dương thở dài một hơi.

Hắn không có quên, Quan Nguyệt cũng gia nhập một nhóm chat đấy, nếu để cho nàng biết chuyện này, thì không phải hắn sẽ bị nàng cạo đầu à, trong số nữ nhân của Lục Dương, Quan Nguyệt là người khó khăn nhất.

Đương nhiên, cho dù hắn bị Quan Nguyệt cạo đầu cũng đáng đời thôi.

Lục Dương cũng không oán trách, hắn đã giác ngộ từ sớm rồi.

"Lão Cửu, việc ta đến Côn Minh, đừng có truyền ra ngoài a."

Lục Dương liền gửi một tin nhắn.

Một lát sau, Huyền Môn Lão Cửu gửi về một chữ ojbk, không hỏi nguyên nhân, khẳng định là sự ăn ý của hai tên cặn bã.

Trở lại ghế dài ngồi xuống.

Lục Dương giải thích nói: "Là học tỷ trong trường gọi tới, hỏi một chút việc."

"n."

Liễu Thanh Thanh nhẹ gật đầu, cũng không nói gì.

"Em không có chút nào hiếu kỳ sao?"

Lục Dương nhìn nàng.

Liễu Thanh Thanh ôm lấy cánh tay Lục Dương, cười nói: "Em không có hiếu kỳ a, anh cũng không cần phải giải thích cho em, coi như hai người có quan hệ gì, chỉ cần không ở trước mặt em thì em vẫn coi như không biết, coi như là thấy, em cũng sẽ làm như không thấy, có thể ở cùng anh một chỗ, là quá đủ rồi, em sẽ không đòi hỏi gì nhiều."

Lục Dương không biết nên nói gì.

Sau một lúc, hắn ôm Liễu Thanh Thanh, nói ra: "Em như vậy cũng quá yếu đuối rồi, cũng làm cho anh cảm thấy cẵn bã, em đừng có suy nghĩ nhiều, lời nói lúc trước của anh không phải nói đùa, em vĩnh viễn là nữ nhân của anh, kiếp sau cũng vậy."

"Ừ."

Khuông mặt nàng nở một nụ cười nở rộ.

"Đi thôi, di dạo thêm chút nữa, chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi, ngày mai sẽ đi Đại Lý, ngắm Thương Sơn Nhị Hải." Lục Dương nắm lấy cánh tay Liễu Thanh Thanh đứng lên.

Hai người đi dạo một vòng, đến khi mệt mỏi mới trở về khách sạn.

Ngày hôm sau.

Sáng sớm.

Huyền Môn Lão Cửu đã tới trước cửa khách sạn.

Nhận được cuộc gọi của Lão Cửu, hai người thu thập đồ đạc xong, liền đi xuống lầu, sau khi trả phòng xong, bọn họ đi ra ngoài, ở bên ngoài khách sạn, Lão Cửu đang dựa vào chiếc xe tải của mình, trên tay còn cầm một điếu thuốc.

Cửa sổ xe mở xuống, Tiểu Như đang ngồi phía sau.

Bên canh có một bảo vệ, hình như đang nói gì với bọn họ, Lão Cửu chỉ vào hai người Lục Dương, nói vài câu, bảo vệ mới bất đắc dĩ rời đi.

Nhìn thấy Lục Dương đi đến, Lão Cưu dập tắt điếu thuốc trên tay, xong rồi luồn tay bắn ra, làm điếu thuốc chuẩn xác rơi vào thùng rác, hắn cười hì hì nói: "Ngày hôm qua đi chơi vui vẻ chứ."

"Coi như cũng được, mà Tiểu Lục con anh đâu?"

Lục Dương ở trên xe nhìn nhìn, không thấy được hài tử hôm trước.

"Tiểu hài tử đi du lịch cái gì, quấy rầy thế giới riêng của ta cùng Tiểu Như, ta cho hắn ở nhà làm bài tập hè rồi."

"Hảo Hán."

Lục Dương dơ ra một ngón tay cái khen thưởng.

Nhưng trong lòng lại quái dị không thôi.

Đúng là vị phụ thân này không đáng tin cậy, tiểu hài tử thì làm sao, không thể đi du lịch chung với ba mẹ à? Con bắt nó ở nhà làm bài tập.

"Em nó nhỏ như vậy, ở nhà không sao chứ."

Liễu Thanh Thanh có chút bận tâm hỏi.

"Không có chuyện gì, không có chuyện gì, mẹ của Tiểu Như cũng qua chăm sóc vài ngày." Lão Cửu giải thích.

Có trưởng bối qua nhìn xem, đương nhiên không có việc gì rồi.

Hai người lên xe, Liễu Thanh Thanh vẫn ngồi phía sau với Tiểu Như, Lục Dương ngồi vị trí phụ lái, Lão Cửu cũng lên xe, mở ra GPS, nhìn nhìn, khoảng cách khá xa, từ hồ Điền Trì đến Đại Lý hết hơn 350km, tính thời gian từ đây đến đó, cũng phải mất gần năm tiếng.

"Lộc Thân, ngươi biết lái xe không?"

Lão Cửu hỏi.

"Lão tài xế."

Ba chữ kia đã nói rõ vấn đề.

"Trâu."

Lão Cửu khâm phục nói: "Thời điểm ta lên đại học, đến bằng lái xe cũng không có, đợi tí nữa đi nửa đường rồi đổi tay lái, chứ một mình lái năm tiếng cũng mệt chết đi được."

"Được."

Lục Dương tất nhiên là không từ chối rồi.

Một bên trò truyện, một bên lái xe, thời gian trôi qua vô cùng nhanh chóng, thời điểm đi qua một khu phục vụ, lão Cửu liền đổi tay lái, đến Lục Dương lái xe.

Lần thứ nhất lái xe tải mang nhãn hiệu mercedes, Lục Dương cũng không có chút gì cảm giác khẩn trương, chủ yếu kiếp trước hắn cũng có một chiếc G63, so với chiếc này cũng ngang nhau.

Hai tiếng sau, xe rời khỏi đường cao tốc.

Lão Cửu cười hì hì hỏi: "Cảm giác thế nào?"

"Cũng được, chỉ là lái lâu thì hơi mệt." Lục Dương thuận miệng nói ra, xe quả thật tốt thiệt, chiếc này khá cao, cảm giác điều khiển rất mượt, tầm mắt lại rộng rãi, chỉ là lái lâu thì quá mệt rồi."

Lão Cửu cười nói: "Không còn cách nào khác a, trong nhà cũng chỉ có chiếc xe này thôi, nghèo rớt mùng tơi a."

"Đừng có mà khịa, chiếc xe này của anh đã bằng năm chiếc xe của tôi."

Lục Dương cảm giác gia hỏa này đang thể hiện với mình.

"Lộc Thần, thế xe của cậu là gì?"

"Audi A6."

"Cậu còn trẻ như vậy, mà mua xe trung niên làm gì? Không phải bị tiểu tỷ tỷ bán hàng lừa đấy chứ." Lão Cửu trêu chọc nói.

Liễu Thanh Thanh ngồi ở phía sau nhìn Lục Dương lái xe, nghe Lão Cửu nói như vậy, khuôn mặt nàng hơi hơi đỏ lên.