Nửa đêm.
Liễu Thanh Thanh đã ngủ sâu trên giường, nàng đưa lưng về phía Lục Dương, giống như một con cá ướp vậy, không nhúc nhích một cái, Lục Dương chớp mắt, lại nhắm lại, một lúc sau, hắn phát hiện mình ngủ không được.
Có thể là do chỗ ngủ không quen, cũng có thể là có nhiều việc đang suy nghĩ trong đầu.
Cầm lấy điện thoại.
Lục Dương mở Wechat lên nhìn xem.
Phát hiện ở bức ảnh hắn đăng, ngoài trừ Huyền Môn Lão Cửu ra, thì bọn Đinh Siêu cũng bình luận rồi.
Dù sao wechat cũng ít người dùng, đám bạn cùng phòng của Lục Dương cũng tải sài theo, bạn bè bên trong cũng không có mấy người, Lục Dương đăng tin lên wechat, cũng chỉ có bọn hắn xem được.
Chỉ cần bật wechat lên là có thể nhìn thấy bản tin.
Đinh Siêu: Ta cũng muốn đi Côn Minh chơi, ở nhà nóng chết đi được
Lưu Lỗi: Đi chơi vui vẻ.
Lữ Tiểu Vũ: Ha ha a....
Lữ Tiểu Vũ rốt cuộc có ý gì, mà gửi cho hắn mấy chữ ha ha? Trong lòng Lục Dương khinh bỉ không thôi, hắn cũng chỉ khinh bỉ trong lòng, không có nhắn lại, vì phòng Lữ Tiểu Vũ không tập trung làm việc, hắn còn nhắn lại nàng một câu: Đi về ta mang quà cho.
...
Sáng sớm ngày thư hai.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong.
Lục Dương nằm trên ghế salon, bật máy tính lên nhìn hợp đồng tương lai mình mới mua.
Mới trôi qua một đêm, giá vàng đã có hơi chút tăng trưởng, tăng khoản 0.5%, mặc dù chỉ có 0.5%, nhưng bởi vì Lục Dương dùng đòn bẩy x20, nên tính ra hắn lời khoản 10%, ba nghìn đô tiền vốn, trong nháy mắt tăng thêm một nghìn đô, đủ cho hắn thuê khách sạn vip nhất ở đây vài ngày rồi.
Liễu Thanh Thanh cũng rửa mặt xong.
Thấy nàng chuẩn bị xong xuôi, Lục Dương đứng dậy nói ra: "Đi thôi, xuống ăn chút điểm tâm."
Hỏi nhân viên một cái, hai người nắm tay nhau đi tới phòng ăn khách sạn.
Lục Dương đặt phòng, trong đó bao gồm cả bữa sáng, hắn đối với bữa sáng cũng không yêu cầu cao, chọn hai bát cháo thịt bò băm, với thêm vài miếng quẩy, sau khi ăn xong, Lục Dương cùng Liễu Thanh Thanh cầm máy ảnh ra khỏi khách sạn.
Dọc theo con đường nhỏ bên hồ Điền Trì, nhìn mặt hồ xanh xanh.
Hồ nước trong veo.
Sóng xanh nhộn nhào.
Bên cạnh bờ có vài gốc đóa hoa thủy tiên nở rộ, gió nhẹ nhàng thổi tới, làm không khí mai theo hương hoa nhè nhẹ.
Điểm tiếc nuối duy nhất là trên mặt hồ hơi vắng vẻ, ngoài mấy chú vịt con ra, thì chẳng có gì cả, Lục Dương cảm thán, nói: "Đáng tiếc đây không phải mùa đông, nếu không chúng ta có thể nhìn thấy Hồng Chủy âu(Mọng biển đầu đen) rồi."
Hồng Chủy âu là một đặc sản trong hồ Điền Trì, vừa đếm mùa đông, trên mặt hồ Hồng Chùy bay lượn không thôi, hết sức đồ sộ, Lục Dương cũng từng tới đây vào mua đông, cũng nhìn thấy cảnh đó...Hơn nữa hắn còn tự tay cho bọn chúng ăn, chỉ có điều mọng biển chỉ mùa đông mới tới đây, đoán chừng hiện tại chúng vẫn còn đang ở bên Seberia.
"Hồng Chùy âu là hải âu sao?"
Liễu Thanh Thanh tò mò hỏi.
"Cái này làm sao anh biết? Chắc là không phải đâu, anh cũng không biết nữa."
Lục Dương cũng không dám chắc chắn, hải âu không phải sinh hoạt trên biển sao? Nhưng vì sao Hồng Chùy âu cũng mang theo một chữ âu, làm hắn không rõ ràng, nhìn Liễu Thanh Thanh tò mò bên cạnh, Lục Dương nói: "Lên Baidu sreach không phải biết rồi sao?"
"A."
Liễu Thanh Thanh nhẹ gật đầu.
Một lát sau.
Đã có đáp an.
Lục Dương đã đoán đúng, Hồng Chùy âu cũng không phải hải âu.
Dọc theo con đường bên hồ đi dạo nửa giờ, hai người tới công viên văn hóa Điền Trì, trong công viên có rất nhiều người, hai người ở chỗ này du ngoạn cả buổi, ảnh chụp được một đống.
"Nghỉ một lát đi."
Nhìn thấy một cái ghế dài, Lục Dương nói ra.
Liễu Thanh Thanh đi bộ nãy giờ cũng mệt rồi.
Hai người ngồi trên chiếc ghế dài nghỉ ngơi một hồi, ting ting, điện thoại vang lên, vừa nhìn cái tên gọi tới, sắc mặt Lục Dương có chút cổ quái, Tống Giai sao lại gọi cho mình rồi?
Lục Dương đứng dậy, đi về phía trước vài bước rồi mới nhận điện thoại: "Học tỷ?"
"Ngươi đi Côn Minh hả?"
Tống Giai hỏi.
"Học tỷ, làm sao ngươi biết ta đi Côn Minh? Ta nhớ là không nói với ngươi mà."
Lục Dương có chút mơ hồ, hay là bản thân mình nhớ nhầm rồi, mình có thêm wechat với bạn cùng phòng Tống Giai không ta?...
"Lão Cửu ở trên nhóm chat nói, hắn nói tối qua vừa dùng cơm với ngươi xong."
Tống Giai giải thích.
Chết rồi, làm sao mình lại quên mất chuyện này, Lão Cưu ở trong nhóm chat là một người sôi nổi, hắn nhất định sẽ kể chuyện này ra ngoài, ngày hôm qua hắn cũng quên nhắc nhở chuyện này.
"Hắn có nói điều gì nữa không?" Lục Dương cẩn thận hỏi thăm.
"Đương nhiên là có rồi."
Tống Giai dừng một chút, nói tiếp: "Còn nói, bên cạnh ngươi có một muội tử xinh đẹp, là ai vậy, chẳng lẽ là Trần Thu Nguyệt?"
"Ách."
Lục Dương nhìn qua Liễu Thanh Thanh, phát hiện nàng cũng đang nhìn mình, bất quá sau khi chạm mắt, Liễu Thanh Thanh lại cúi đầu chơi điện thoại, Lục Dương nói ra: "Học tỷ, ngươi từ lúc nào bát quái như vậy rồi?"
"Chúng ta không phải bằng hữu bình thường sao? Ta không thể quan tâm ngươi được à?"
Tống Giai hừ một tiếng.
"Được rồi, ta rất khỏe, cảm ơn ngươi đã quan tâm, còn ngươi thế nào?" Lục Dương chơi bài đánh trống lảng.
"Ta ở bên nhà xuất bản làm việc gần chết, không được thanh nhàn như ngươi."
"Đấy là do ngươi tự tìm khổ với lại ngươi cũng không thiếu tiền."
Nói chuyện một hồi, hai người mới cúp điện thoại, Tống Giai gọi đến chỉ để xác nhận tính chân thật trong nhóm chat, sau khi đạp được đáp án khẳng định, cũng không có chuyện gì nói tiếp.
Lục Dương tranh thủ thời gian lên QQ tìm hiểu.