Cũng không thể đi tới đâu mua đến đấy được, mua hơi nhiều, về sau hắn sẽ quên mất.
"Hiện tại có lẽ cao hơn một chút, ta cũng không rõ lắm, chủ yếu bên này tập trung nhiều thành phần tri thức, không phải là giáo viên cũng là lãnh đạo nhà trường, a, bọn họ đến rồi..." Lão Cửu vẫy tay, một nữ nhân dắt theo một cậu nhọc choai choai đi tới.
Nữ nhân này dáng người hay khí chất, dung mạo đều cùng một cấp bậc với Liễu thanh Thanh, cũng rất đẹp, Lục Dương nhịn không được phải nhìn thoáng qua Lão Cửu, xem ra gia hỏa này cũng không có chém gió a.
Tiểu hài tử này mới có bảy tám tuổi.
Lão Cửu sờ đầu đứa nhỏ, nói ra: "Tiểu Lục tử, kêu thúc thúc a di đi."
"Cháu chào thúc thúc, a di."
Tiểu hài tư thành thật lằm theo.
Nữ nhân cũng nói: "Cậu chính là Lộc Thân a, thật trẻ, tôi cùng chông tôi đều thích xem tiểu thuyết...."
Lục Dương có chút lúng túng, không nghĩ tới Đả Canh Nhân của hắn lại thu hút nhiều người đọc như vậy...
"Haha, vậy thì cảm ơn hai vợ chồng đã ủng hộ rồi."
Lục Dương cười nói, cũng giới thiệu Liễu Thanh Thanh bên cạnh.
"Lộc Thần, tối nay ăn dê nướng nguyên cơn không."
"Có xa không?"
"Không xa lắm, lái xe nửa giờ liền tới, cậu không phải muốn đi Điền Trì sao? Đợi lát nữa ta lái xe đưa hai người qua."
"Được."
Lục Dương cũng không từ chối.
Lão Cửu nhiệt tình như vậy, hắn từ chối thì cũng quá làm giá rồi, với lại gia hỏa này nhìn qua là biết đại gia, quá khách sáo với người ta cũng không được, dạo một vòng quang chung cư, Lão Cửu đi xuống tầm ngầm lấy xe, mấy người khác thì chờ ở bên ngoài, một lát sau, một chiếc xe tải chạy ra
Lão Cưu thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, nói: "GO."
"Xe không tệ nha."
Lục Dương mở cửa tay lái phụ ra..
Liễu Thanh Thanh cùng vợ lão Cửu cùng con nhỏ ngồi phía sau.
"Coi như cũng được, G500, mới mua năm trước, mà cậu cũng có thể mua được mà."
Huyền Môn Lão Cửu cũng biết Lục Dương khởi điểm cũng là tác giả vương bài, lợi nhuận một năm dễ dàng vượt quá trăm vạn, G500 đối với hắn cũng không coi vào đâu.
"Tôi không thích lắm, nghe nói chạy G500 toàn là cặn bã nam."
Lục Dương cười.
"Ôi trời đất chứng giám, tôi đối với Tiểu Như toàn tâm toàn ý."
Lão Cửu vội vàng phủ nhận mình là cặn bã nam, bất quả nhìn dáng vẻ của hắn, Lục Dương cũng biết, gia hỏa này khẳng định trước kia cũng là dân cặn bã, có lẽ về sau gặp phải nữ thân trong lòng mình nên mới hảo hảo sống như vậy.
Liễu Thanh Thanh cùng người vợ tên Tiểu Như kia thì ngồi phía sau trò chuyện.
Nói là nửa giờ, kỳ thật mất gần một tiếng mới tới nơi, giao thông ở Côn Minh cũng hết sức thoải mái, không có kẹt xe một chút nào, đèn đỏ đèn xanh còn ít hơn Lục Thành, vậy mà gia hỏa này vừa nãy nói nửa tiếng, không xa lắm đâu...Thật không ngờ, gia hỏa này nói chuyện cũng không đáng tin cậy a.
Đi vào một nhà hàng cấp bậc không thấp.
Lão Cửu gọi một con dê nhỏ, lại một ít đồ ăn phối theo, sau đó mấy người ngồi cung một chỗ nói chuyện phiếm với nhau, tán chuyện đến nỗi quên trời quên đất.
"Lộc Thần, cậu tới Côn Minh đi du lịch sao?"
Ngoài trừ đi du lịch ra, hắn không thể nghĩ vì sao Lục Dương lại ngàm dặm xa xôi đến đây.
"Đúng vậy, mang bạn gái tới du lịch cho vui, nàng đối với Thương Sơn Nhị Hải rất có hứng thú, nên tôi mang nàng tới nhìn một cái."
Lục Dương giải thích nói.
Tiểu Như trừng mắt nhìn Lão Cửu, nói ra: "Ngươi nhìn người ta đi, đối với bạn gái thật tốt, ta và ngươi kết hôn lâu như vậy, cũng không thấy ngươi dẫn ta đi chơi, ta còn chưa đi tới Thương Sơn Nhị Hải đấy."
"Được được, dù sao mấy ngày tới cũng không có việc gì làm, để ta mang ngươi đi qua xem, cùng làm bạn với Lộc Thần, Lộc Thần thấy thế nào, không chê hai người chúng ta làm bóng đèn chứ."
Lão Cửu cười nói.
"Không có không có, nhiều ngươi thì náo nhiệt hơn một chút, thích đi theo thì đi thôi."
Cái thứ đồ chơi du lịch này, chủ yếu là tham gia náo nhiệt, một hai người đi quả thực không có thú vị gì, có Lão Cửu mang người nhà đi theo, Lục Dương tự nhiên sẽ hoan nghênh, điều này cũng không quấy rầy cái gì.
Huống chi Lão Cửu là người địa phương, hiểu được tương đối nhiều điều, nếu trên đường gặp phải vấn đề, hắn có thể giúp đỡ đôi chút.
"Nghe chưa, chúng ta sẽ đi chung với Lộc Thần, người đừng nói ta không dẫn đi du lịch nữa nhé."
Lão Cửu trừng mắt nhìn vợ mình.
"Không có thành ý."
Tiểu Như cười nói, xem ra nàng cũng cảm thấy vui vẻ.
"Như tỷ, chị cùng Cửu ca kết hôn bao nhiêu năm rồi?"
Liễu Thanh Thanh hỏi.
Tiểu Như nói: "Chị kết hôn với lão Cửu lúc còn làm sinh viên, lúc đó hình như hai mươi tuổi thì phải, hiện tại hai chín rồi, thì kết hôn cũng được chín năm, không nghĩ tới thời gian lại trôi qua nhanh như vậy."
Chín năm a, nhân sinh có mấy cái chín năm...
Lão Cửu nhìn bộ dạng hiện tại cũng phải ba mươi lăm ba mươi sáu, chín năm trước có lẽ là khoản hai bảy tuổi, nhìn lại bản thân hắn, đến lúc mình hai bảy tuổi đã kết hôn chưa? Lục Dương cũng không biết được